Độc Bộ Kiếm Tiên


Huyền Vũ đại lục, linh đan có phân chia phẩm giai, cũng có mạnh yếu khác biệt.
Bình thường người tu luyện mua sắm đan dược, đều sẽ dựa vào bề ngoài của đan dược tiến hành phân biệt.

Màu sắc càng sáng, đan dược có dược hiệu càng mạnh, phẩm chất càng tốt.
Ngưng kết thành đan văn linh đan, là đan dược cực phẩm trong cùng giai.
Tại Lam Tinh đế quốc dù cho là một chút luyện đan sư đỉnh cao hiện tại cũng rất khó luyện chế ra và nắm giữ đan văn linh đan.
Càng không nói đến Lê Dương luyện đan ngay cả đan lô cũng không cần dùng, vẻn vẹn chỉ dựa vào hai loại trận pháp đơn giản ngay lập tức luyện chế được đan dược có đan văn.

Nếu chuyện này truyền đến ngoại giới chắc chắn sẽ có người chế nhạo, từ khi nào luyện ra đan văn lại dễ dàng như vậy?
“Không hổ là cường giả đỉnh cao Huyền Vũ đại lục! Võ đạo, đan đạo, khí đạo cùng với trận đạo đều có tạo nghệ không tầm thường.”
Không cần đan lô, vẻn vẹn dựa vào trận pháp có thể nhanh chóng luyện chế ra đan dược có được đan văn, đơn giản là không thể tưởng tượng!
Chiến Quân tiền bối, ngài đây là muốn phá vỡ quan niệm luyện đan ngày nay sao?! Hay là đan thuật ngày nay đã sa sút đến tình trạng không thể tưởng tượng được so với ngày xưa?
Vuốt vuốt Ngưng Hồn đan trong tay, Lê Dương cảm khái không thôi.
Chiến Quân Thiên Tôn —— Phong Chiến Quân, quả nhiên là một nhân vật truyền kỳ.
Hắn sáng tạo đủ loại truyền kì khác nhau, khó trách đến nay làm hậu thế còn nhắc đến hắn.
Phương pháp luyện đan thế này, nếu có đan sư nào trực tiếp nắm bắt chắc chắn sẽ phá vỡ quan niệm luyện đan của Huyền Vũ đại lục bây giờ, đồng thời thấy được sự yếu kém của các phương pháp luyện đan hiện tại.
Thu hồi suy nghĩ, Lê Dương lại tiếp tục lợi dụng hợp linh trận, đem Định Tâm đan, Dưỡng Thần đan phân biệt luyện chế thành.
Đều không ngoại lệ, tất cả đều là cực phẩm đan dược có đan văn.
Nhìn ba loại linh đan trong tay, Lê Dương trực tiếp ăn từng viên vào.
Đấu quyết vận chuyển, đấu khí phun trào, lập tức dược lực có tác dụng giống như thủy triều mãnh liệt tràn khắp cơ thể Lê Dương , luyện hóa ba viên linh đan trong cơ thể hắn.
Định Tâm đan, hóa thành một cỗ dược lực tinh thuần, giúp hắn bài trừ tạp niệm, định tâm ngưng thần tập trung hoàn toàn hình thành hư hồn.
Ngưng hồn đan, hoá thành một làn khí đỏ trực tiếp tác động vào thức hải.

Ở đây hắn thấy một đám sương mù chưa thành hình đứng yên ở đó mà vặn vẹo.


Đó chính là hồn nhưng chưa thành hình, chưa có hình dạng cụ thể.
Đây là một bước quan trọng định hình thần hồn sau này.

Mỗi người có một hình dạng Hư hồn khác nhau, có người hoá hư hồn thành con thú, có người lại lấy hình tượng đồ vật hoặc thần thoại viễn cổ.

Lê Dương không tin thần, không tin ma, chỉ tin vào bản thân mình nên Hư hồn của hắn sẽ mang hình dáng của chính bản thân.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ thấy làn khí đỏ nhạt bao quanh đám sương mù trong thức hải mà đè ép, đám sương mù bắt đầu vặn vẹo lại càng vặn vẹo hơn.

Trong thức hải của hắn đang nổ ầm ầm, toàn bộ lỗ chân lông trên người mở ra hấp thu linh khí trời đất.

Một hồn ảnh bắt đầu được diễn hoá ra, hiện ra một khuôn mặt giống Lê Dương y như đúc, có hai tay nhưng lại không có chân, dưới người vẫn là một đám khói như trước chưa hoàn thiện.

Hai mắt hồn ảnh đang nhắm nghiền đột ngột mở ra, kim quang chiếu rọi khắp thức hải.

Người Lê Dương run lên bần bật, đây là sự biến đổi về chất, khi có hư hồn ảnh thì tinh thần lực của hắn sẽ được nâng cao trên phạm vi lớn, tu vi cũng lớn mạnh theo.
Cuối cùng là Dưỡng thần đan, dược lực hóa thành một cỗ năng lượng tinh thuần như gió xuân ôn dưỡng hư hồn vừa mới hình thành của Lê Dương, khiến cho thức hải của hắn không còn rung động nữa mà chầm chậm trở về trạng thái bình thường.
Một hơi luyện hóa ba loại linh đan nhưng không xung đột lẫn nhau, riêng phần mình từng bước rèn luyện cả cơ thể cùng với linh hồn của hắn.

Đây quả thật là không thể tưởng tượng nổi .
Nếu không phải Lê Dương lấy được truyền thừa của Phong Chiến Quân thì giờ hắn vẫn đang chỉ biết luyện kiếm, làm sao có thể có được thực lực như bây giờ.
Ba loại linh đan, ở trong thức hải của hắn bắt lưu chuyển, bắt đầu đem hư hồn của Lê Dương trui luyện càng thêm ngưng thực, không chỉ như vậy, đấu khí trong cơ thể cũng đang điên cuồng tăng lên.
Tu vi của Lê Dương lại lần nữa trực tiếp tăng vọt.
Một lần từ Thông thể cảnh cửu trọng đỉnh phong, bước vào Hư hồn nhị trọng.

Hư hồn cảnh!
Tu vi này ở Lam Tinh đế quốc chưa là gì, nhưng ở Thiên Sơn thành có thể xem là cường giả có thể tung hoành.
“Hư hồn nhị trọng! Không đủ, còn thiếu rất nhiều!”
Cảm thụ được sức mạnh tuôn trào trong cơ thể, Lê Dương cũng không có bao nhiêu hưng phấn.

Hắn rất rõ ràng, đây chỉ là hậu tích bạc phát do căn cơ quá mức thâm hậu tạo thành nhảy vọt, đợi đến sau này muốn tăng tu vi cũng không thể nào nhanh như vậy được nữa! Hơn nữa với chút tu vi này, đứng trước địch nhân của hắn chỉ là con kiến mà thôi! Chưa đủ, chưa đủ!

Trong mật thất dưới lòng đất.
Lê Dương rút Huyết Sinh kiếm ra lại bắt đầu luyện kiếm.
Võ đạo tu luyện cái gì quan trọng nhất? Ngoại trừ tư chất của bản thân, quan trọng nhất không thể nghi ngờ chính là tài nguyên tu luyện.

Không có tài nguyên tu luyện, tư chất có là thiên tài trong thiên tài thì cũng khó có thể trưởng thành được.
Dù cho một người bình thường có thể tự mình không ngừng cố gắng, nghịch thiên thành tài thì cũng phải trải qua những gian khổ và mất mát mà người thường không thể tưởng tượng ra được.
Trước đây cha hắn khi chạy thoát, đã nghĩ đến những thứ này, muốn để con mình mau chóng phát triển nên đã để lại rất nhiều tài nguyên tu luyện trong ba chiếc nhẫn trữ vật, chỉ có máu của hắn mới có thể giải cấm chế!
Nói tóm lại, Lê Dương không thiếu tiền, nhưng ngoài một bộ kiếm pháp do cha hắn truyền lại thì không có một loại võ công nào khác.
Kiếm pháp hắn được học gọi là “Cửu Minh kiếm quyết”, nhưng hắn không biết nguồn gốc của bộ kiếm pháp này ở đâu.

Kiếm quyết tổng cộng có chín thức, với tuổi tác của Lê Dương bây giờ mới chỉ lĩnh ngộ được đến thức thứ tư “Phần Nguyên”.
Võ quyết phẩm cấp càng cao, mang tới sức chiến đấu càng mạnh, điều này ai cũng hiểu, nhưng tương tự với võ quyết phẩm cấp càng cao lại càng huyền ảo khó luyện.

— QUẢNG CÁO —
Tư chất một người không đủ, dù cho một bản tuyệt phẩm kiếm pháp bày ở trước mặt hắn, lĩnh hội nửa đời chỉ sợ cũng không thu hoạch được gì.
Lê Dương trong mật thất đâm từng đường kiếm ra, vạch ra từng vệt kiếm tạo thành vô số tàn ảnh, toàn thân bao phủ trong một vùng đỏ ngắt.


Thiên Sơn quận vị trí ở cực bắc của Huyền Vũ đại lục, cùng người ở trung tâm có thể hình rất khác biệt.

Tuy Lê Dương không phải người bản địa ở đây nhưng dáng người hắn cũng khá mỏng manh, cơ bắp không quá rõ ràng nhưng lại rất cân xứng, giống như đường kiếm của hắn vậy, cho người ta một loại mỹ cảm hài hoà.
Kiếm của hắn, lúc nhanh lúc chậm, hàn mang lấp loé.
Lúc nhanh thế như lôi đình, giống như có thể chém vỡ thiên địa.

Lúc chậm lại như sên bò đi, không giống như tu luyện kiếm pháp, càng giống người già tập dưỡng sinh buổi sáng.
Cảnh giới võ đạo có phân chia cao thấp, tu luyện võ quyết cũng tương tự như vậy , cảnh giới từ thấp đến cao có thể chia làm nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn, 4 cảnh giới.
Tu luyện võ kỹ cảnh giới càng cao thâm, thì võ kỹ bộc phát ra uy lực lại càng mạnh.
Ví dụ như đều là một chiêu chưởng pháp, nếu ở cảnh giới tiểu thành, có thể để võ giả bộc phát ra bốn lần lực công kích, như vậy tu luyện tới viên mãn thì có thể bộc phát ra ba mươi hai lần lực công kích, thậm chí cao hơn.
Hơn nữa tu luyện võ kỹ đến cảnh giới chí cao, còn có một chỗ tốt, đó chính là thời điểm thi triển ra, sẽ cực kì ít khả năng xuất hiện sơ hở.

Phải biết cao thủ chân chính quyết đấu, nếu xuất hiện dù là một sơ hở nhỏ, có đôi khi cũng đủ để mất mạng.
Chỗ tốt mọi người đều biết, nhưng muốn đem một môn võ kỹ tu luyện đến viên mãn cũng không phải chuyện dễ dàng.

Một người có tư chất thành Thần, muốn đem một môn võ kỹ tu luyện đến cảnh giới viên mãn, không có mười mấy năm rèn luyện là rất khó làm được.
Tốn thời gian phí sức.
Cực ít có người sẽ đem mấy chục năm thời gian hoang phí rèn luyện một bộ võ kỹ như thế, có thời gian như vậy còn không bằng tăng lên cảnh giới võ đạo, hoặc tu luyện những loại võ kỹ có lợi cho mình.
Lê Dương thực hiện động tác nhìn như rất chậm, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện mỗi động tác của hắn đều cực kỳ tiêu chuẩn, mỗi một chiêu thức không có sơ hở chút nào.

Hắn mỗi một phần lực đạo, mỗi một chút di động cũng vô cùng tinh diệu, vừa đúng.
Mười năm luyện tập, mười năm chỉ dành để rèn luyện thân thể và kiếm thuật, hắn đã đạt đến cảnh giới kiếm ảnh.
Lê Dương chém ra một đường lại một đường, kiếm khí lúc thì lớn như bao phủ mọi thứ vào trong, mạnh mẽ và đầy uy lực.

Lúc lại nhỏ như một sợi chỉ khâu, mềm mại nhưng sắc bén.

Kiếm khí biến hoá đa hình đa ảnh khó có thể nắm bắt.
Thu kiếm, Lê Dương bắt đầu ngồi xuống điều hoà nhịp thở, tĩnh tâm.
Trước kia hắn biểu hiện ra bên ngoài là sự lạnh nhạt đối với mọi thứ, bình thường mà sống, đó là bởi vì hắn không có chỗ dựa cường đại bảo hộ mình như những người khác có gia tộc bảo hộ tộc nhân.


Hắn chỉ có một mình, biểu hiện càng không có gì nổi bật lại càng dễ khiến người khác không chú ý, không có nguy hiểm.
Nhưng bây giờ hắn không định bình yên sống một cuộc sống như trước nữa, sống như trước đây quá nhàm chán, không có chỗ dựa thì sao chứ, cường giả phải bước trên con đường rải đầy máu và xương trắng.

Bây giờ hắn đã có tự tin đi trên con đường báo thù rửa hận, đi đến con đường của cường giả.
“Bây giờ, phải chuẩn bị vài thứ”.

Lê Dương đứng bật dậy.
… — QUẢNG CÁO —
Thiên Sơn thành
Lê Dương đi tới một tiệm rèn sắt, đây là tiệm rèn sắt nổi tiếng nhất ở Thiên Sơn thành, ông chủ của cửa hàng này cũng có tu vi không tầm thường, tại bên trong Thiên Sơn thành này cũng có chút danh tiếng.
“Có việc gì?”
Bên trong tiệm sắt truyền đến đinh đinh rèn sắt.
Lê Dương nhìn thấy vài tên mình trần nửa thân trên, đang vung mạnh chùy gõ vào sắt thép nung đỏ, chuẩn bị chế tạo thành binh khí.
“Ta muốn làm một cây bút.”
Lê Dương ánh mắt đảo qua, nhìn về phía người đến.
Người tới là một người khôi ngô, khoảng ba mươi tuổi, cả người đầy cơ bắp tràn ngập sức mạnh, xem ra chính là khổ luyện rèn đúc thép mà tạo thành.
Người đàn ông này chính là ông chủ của cửa hàng này, tên là Khôi Hùng, thuật luyện gang thép cực kì tinh xảo.
“Nói đi, cần chế tạo bút loại gì?”
Thanh âm Khôi Hùng ồm ồm truyền đến.
“Trận đạo bút!”
Lê Dương đáp lại.
“Tài liệu, nhân công, tổng cộng ba trăm lượng bạc.”
Khôi Hùng duỗi ra ba ngón tay.
“Sáng sớm ngày mai, ta tới lấy bút!”
Lê Dương tay lấy ra bạc đưa cho Khôi Hùng, sau đó quay người rời đi.
Khôi Hùng nhìn theo bóng lưng Lê Dương đi xa, ánh mắt lóe lên rồi nở nụ cười có chút thâm ý, không biết đang suy nghĩ gì!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui