Ngủ một đêm không mộng mị thẳng tới hừng đông, mặc dù trong lòng đầy tâm sự nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của Miểu Miểu. Người như Miểu Miểu mà nói chính là lọai dễ dàng sinh tồn, hiểu được việc tốt nhất nên làm là phải thích ứng với xã hội này, thích ứng với bầu không khí này, trời có đại sự cũng phải ăn uống no đủ, ngủ tỉnh táo rồi mới từ từ giải quyết.
Ngồi ăn cơm ở trong một nhã gian trên lầu, thuận tiện ngắm người qua lại trên đường lớn. “Xem ra người tới nơi này thật lắm tiền.” Miểu Miểu nhìn người lui tới trên đường mà cảm thán, một đám người ăn mặc hoa lệ như vậy, nam trang thì phong độ đầy mình, nữ trang như hoa như ngọc.
Tiểu Vũ nghiêng đầu ngó, cười nói: “Sinh hoạt hôm nay không giống ngày thường, buổi tối chính là lễ khai mạc của Đại Hội Võ Lâm, có trò hay lên đài mà.”
“Trò gì hay?” Miểu Miểu sáp lại hỏi, bình thường Tiểu Vũ hay nói chỗ nào trúng chỗ đó, trò vui hắn đề cập cũng không tệ lắm. “Nữ ném tú cầu chiêu thân, nam tát thanh ti* nạp thiếp.” Tiểu Vũ giải thích đơn giản.
*tung tóc
Gì, Miểu Miểu phun cơm, ném tú cầu còn có nghe qua, tát thanh ti chưa từng thấy nha. Tú cầu chỉ có một nhưng tóc nhiều như vậy, làm sao mà ném trúng được người mình muốn chọn làm thiếp?
“Tẩu phu nhân, tại sao luôn là đệ hứng a?” Lâm Phong ngồi ở đối diện Miểu Miểu nên đứng mũi chịu sào hứng sạch cơm Miểu Miểu phun lên đầy mặt. Ha ha ha, Miểu Miểu vừa cười vừa đứng dậy giúp Lâm Phong lau mặt: “Xin lỗi, xin lỗi, là do trượt lưỡi.” Dịch Thiên đưa tay kéo Miểu Miểu ngồi lại chỗ cũ. Phu nhân của hắn làm sao có thể giúp nam nhân khác lau mặt, người yêu của ai thì người đó lau đi.
Mọi người cúi đầu cười thầm không biết nói gì, chỉ tội nghiệp cho Lâm Phong, may là còn có Vụ Thiến ngồi bên giúp cho. Chờ cho Lâm Phong sửa sang lại sạch sẽ, quay trở lại bàn cơm, Miểu Miểu mới hỏi tiếp: “Đây là xảy ra chuyện gì?” Trách không được người trên phố trang phục đẹp như vậy, thì ra đều là muốn đi tìm mối lương duyên.
Cô Thiên Ngạo đã từng làm Minh chủ, đối với việc này có vẻ quen thuộc, vì vậy cả nhóm người đều đem tầm mắt đổ về phía hắn. Khụ khụ khụ, vẻ mặt có chút lúng túng, Cô Thiên Ngạo mở miệng: “Kỳ thực đây chính là họat động thu hút nhiều người đến tham gia võ lâm đại hội nhất, đương nhiên cũng là tạo phúc cho rất nhiều người. Các ngươi nghĩ lại coi, thông thường thì những kẻ học võ đều phải rất chuyên chú, luôn quên mất chuyện chung thân đại sự của mình, đây coi như là làm một việc tốt a.”
“Nghe nói ngươi cưới phu nhân cũng là nhờ sự kiện này.” Dịch Thiên đột nhiên lên tiếng. Ồ, thì ra là thế, trách không được có chút bối rối, Miểu Miểu cười hắc hắc nhìn về phía Cô Thiên Ngạo, không ngờ lão cũng có một thời trai trẻ như thế a.
Bị Miểu Miểu nhìn Cô Thiên Ngạo càng bối rối tợn, Cô Thiên Ngạo quay đầu nói tiếp: “Trước khi đại hội bắt đầu một tháng có thể đăng kí tham gia họat động ném tú cầu cùng tát thanh ti. Chọn năm nam năm nữ giống nhau, nam có thể là đã cưới vợ cũng có thể là chưa cưới vợ. Còn nữ thì đương nhiên vẫn chưa được gả cho ai cả.” Khoan, Miểu Miểu mím môi, nam nữ bất bình đẳng nha.
“Nữ đem tú cầu ném cho nam tử mà mình ưng ý, người đón được không được phép cự tuyệt. Nam thì đem tóc của mình tung cho ý trung nhân, nếu như nữ tử không muốn thì có thể từ chối.” Cái này thì còn công bằng một chút nha, Miểu Miểu nghĩ trong đầu.
“Còn có một vấn đề cuối cùng.” Miểu Miểu giơ tay phát biểu: “Nhiều tóc như vậy, lỡ dính nhiều người đều muốn thành thân với hắn thì sao?”
“Ngu, tóc phải được buộc lại rồi mới tung chứ, hơn nữa đều là người có nội lực, làm sao để nó tung tóe ra được.” mặt Tiểu Vũ khinh bỉ nói, Dịch Thiên cũng mắt đầy tia cười nhìn nàng. Miểu Miểu trong lòng đổ mồ hôi ròng ròng, hình như mình hỏi một câu thật sự rất ngốc rồi.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, trò vui bắt đầu lên đài. Ở nơi diễn ra hội khai mạc đã được dựng lên hai đài lớn, trên trang trí bằng vải đỏ, ở giữa treo cao một đóa hoa lớn đỏ rực, vừa nhìn là biết dùng để chiêu thân. Ở vị trí chủ tọa có mấy người tóc hoa râm đang ngồi, chắc là mấy nguyên lão tai to mặt lớn tham gia tổ chức Đại Hội Võ Lâm, đương nhiệm chức vị Minh chủ đang phát ngôn, tất nhiên không ngòai mấy lời xàm xí như hoan nghênh đã tham dự, hy vọng mọi người có thể đánh thắng vân vân mây mây.
Nếu như mọi người đều có thể đánh thắng, thì làm gì có Minh Chủ nhà ông chứ, Miểu Miểu có chút khinh bỉ nhìn hắn cất lời, sau đó tự mình nhìn đông nhìn tây. Hôm nay đều là tuấn nam mỹ nữ a, mọi người đều phục trang diễm lệ, tiêu sái. Đang chăm chú nhìn, bên hông đột nhiên đau nhói, lập tức khiến nàng hòan hồn. Chuyện gì vậy, Miểu Miểu đưa mắt hỏi, ôm cứng như vậy, muốn kẹp cho nàng ngộp chết hả. Không cho nàng nhìn nam nhân khác, Dịch Thiên đưa mắt trả lời. Miểu Miểu hai mắt trợn trắng, đại gia của tôi ơi, chỉ là thưởng thức một chút cũng không được sao, trai đẹp tụ tập ở một chỗ nhiều như vậy, dịp hiếm có như vậy, mỗi năm chỉ có một lần, đâu có hơn.
Đang định tiếp tục quay đầu nhìn tiếp, Minh chủ đương nhiệm gọi một tiếng “Phu nhân của Dịch Thiên” khiến cho nàng phải quay đầu lại, chuyện gì liên quan đến ta hả. Tòan trường lập tức tĩnh lặng, giọng của Minh chủ liền nghe có vẻ vang vọng: “Không biết phu nhân đã nghĩ ra giải thích việc về Ngân Tiêu với mọi người như thế nào hay không?”
Thì ra là việc này, còn tưởng là chuyện gì lớn lắm. Đứng dậy, đi tới vị trí chủ tọa ở trên đài, quay về phía mọi người hơi cúi mình một chút, sau đó rút Ngân Tiêu ra nhìn Minh chủ cười nói: “Nếu Minh chủ cảm thấy Ngân Tiêu này vốn là của đại hội, vậy ta đây liền để vật quy nguyên chủ rồi.” Dứt lời, đem Ngân Tiêu đặt vào tay Minh chủ.
Mọi người dưới đài liền xôn xao ầm ĩ, đây là ý gì, chẳng lẽ thật sự là nàng trộm. “Phu nhân đây là ý gì, thừa nhận Ngân Tiêu này vốn là của đại hội?” Minh chủ hơi nhíu mày nói, có phải của đại hội hay không, hắn chẳng lẽ còn không rõ ràng sao, chính là không phải nó cho nên cảm giác được có thể sắp có phiền toái.
“Ta cũng không có cách chứng minh Ngân Tiêu này của ta, vậy hiến cho đại hội đi, ai muốn thì người đó cứ đến lấy, chỉ cần ngươi có bản lãnh đọat được.” Miểu Miểu nhún nhún vai, tỏ vẻ việc không thể nào tránh khỏi.
“Phu nhân nếu nói như vậy, chính là gián tiếp thừa nhận Ngân Tiêu này nguyên bổn là thuộc về đại hội.” Tên Minh chủ Văn Liêm này thật sự không buông tha cho Miểu Miểu.
“Ồ, được rồi, có chuyện này ta hỏi trước cho rõ ràng, nếu Ngân Tiêu này tự động chạy đến bên người chủ nhân của nó, vậy có thể chứng minh nguyên bổn nó thuộc về người đó hay không?” Miểu Miểu ngẫm lại, hay là cứ hỏi trước cho rõ ràng là tốt nhất.
“Đó là đương nhiên, nhưng người nào cũng đều biết, Ngân Tiêu này tuy là binh khí lợi hại, nhưng là vật không có sự sống, không có khả năng chạy đến bên người khác.” Văn Liêm đối với việc này lại rất tự tin, phía dưới đài cũng râm ran tán thành.
Vậy là tốt rồi, Miểu Miểu thở nhẹ một hơi, xoay người đi về phía Dịch Thiên. Văn Liêm định gọi Miểu Miểu lại, đột nhiên Ngân Tiêu đang nằm trong tay hắn, không ai điều khiển lại giãy lên một cái. Văn Liêm vội vàng dùng nội lực áp chế, nhưng có điều muốn khống chế Ngân Tiêu cần một nội lực cực lớn, Ngân Tiêu xóat một tiếng bay ra khỏi tay hắn, bay thẳng về phía Miểu Miểu.
Miểu Miểu cũng không thèm quay đầu lại, tay đưa ra sau, đàng hoàng bắt được Ngân Tiêu. Tòan trường khiếp sợ, không tin vào mắt mình vừa nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Miểu Miểu quay đầu lại nhìn Văn Liêm cười nhạt nói: “Đây cũng có thể chứng minh nó là của ta rồi nha.”
“Không thể nào, nhất định là ngươi dùng mánh khóe gì đó.” Dưới đài có một người hét lên nói, một đồ vật không có sự sống làm sao tự mình họat động được. [L: Yeah =.= vụ này bạn thấy giống nam châm hút sắt quá.]
“Đúng vậy, đúng vậy…” Âm thanh phụ họa không ngừng vang lên, bọn họ khẳng định là mới vừa bị mánh khóe nào đó của nàng lừa.
“Vị lão huynh này, chụp lấy.” Miểu Miểu cầm Ngân Tiêu trong tay ném đến người vừa la lên nói: “Ngươi cầm được thì nó là của ngươi.”
Có điều mới vài cái chớp mắt, Ngân Tiêu liền tự động bay đến tay Miểu Miểu. Miệng Miểu Miểu cong lên thành một nụ cười nhạt, nói: “Các vị nhìn thấy rõ ràng rồi đấy, vừa rồi ta chẳng động đậy chút nào, bây giờ còn ai khác có ý kiến gì nữa không?” Tất cả đều là một mảnh lặng ngắt như tờ.
Khụ khụ khụ, Miểu Miểu đằng hắng cổ họng, lạnh giọng nói: “Bây giờ các vị cũng nhìn thấy rõ rồi đấy, Ngân Tiêu này vốn là sư phụ của ta, Tiêu công tử truyền thụ cho ta, về phần đại hội này có Ngân Tiêu như thế nào thì không liên quan gì đến Ngân Tiêu của ta. Ngòai ra có một điều mấu chốt là, mong các vị sau này đừng tới đòi Ngân Tiêu của ta, cho dù giết ta các ngươi cũng không đọat được Ngân Tiêu này. Ta sinh nó sinh, ta tử nó tử, nó cùng ta vốn là một thể, không ai có khả năng tách rời chúng ta. Các vị cũng không nên lãng phí thời gian với ta nữa, nên làm cái gì thì làm đi. Được rồi, ta nói đến đây là chấm dứt, cảm ơn mọi người, xin mời vỗ tay.”
Tất cả mọi người vẫn lặng ngắt như tờ như cũ, đầu tiên là bị một câu ‘ta sinh nó sinh, ta tử nó tử’ của Miểu Miểu mà bị chấn động, tiếp theo là bị câu nói cuối cùng của Miểu Miểu đá cho một cái, một lúc lâu cũng không phản ứng được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Miểu Miểu nhăn nhó, nhìn về phía Dịch Thiên, không có ai chịu cổ vũ sao. Dịch Thiên khẽ cong khóe miệng lên, giơ hai tay vỗ vào nhau, bốp bốp bốp, tiếng vỗ tay vang vọng giữa trời đêm yên tĩnh. Trong nháy mắt tác động đến tất cả mọi người, ai cũng đều cố gắng vỗ tay, lúc này Miểu Miểu hoa hoa lệ lệ đi xuống đài trong tiếng vỗ tay, nếu như thêm vài cái bông giấy nữa liền có cảm giác thành danh rồi.
Vỗ tay xong mọi người mới tự khinh bỉ mình, cái gì mà vỗ tay a, thật sự bị tiếng vỗ tay của Dịch Thiên đầu độc rồi. Cái cặp vợ chồng này thật đúng là không phải người bình thường, một người nói, người kia hành động theo, thật đúng là phụ xướng phu tùy, cực kì ân ái.
Mới vừa quay lại chỗ ngồi ban đầu, Tiểu Vũ liền khinh bỉ thốt lời: “Đến cuối cùng tỷ cũng chỉ tòan nói chuyện nhảm nhí, cái gì mà cảm ơn mọi người, xin mời vỗ tay.” Lại liếc nhìn Dịch Thiên một cái, ngươi còn lợi hại hơn, dĩ nhiên vỗ tay cho tỷ ấy, thật không biết nói gì.
“Xin lỗi, xin lỗi, không để ý tình huống, thuận miệng vọt ra mà. Có điều hiệu quả cũng không đến nỗi nào ha, không nhìn thấy nhiều người như vậy vỗ tay cho ta sao?” Miểu Miểu đắc ý nói. Trong phút chốc mọi người mặt đầy hắc tuyến, như vậy mà gọi là hiệu quả cái gì, không nhìn thấy những kẻ đó vỗ tay xong mặt mày ngẩn ra hay sao.
“Nguyệt Tuyền, cái câu cuối cùng mà nàng nói có phải là cảm ơn mọi người, xin mời vỗ tay, ta đâu có nghe lộn đúng không?” Quân Cưu ngoáy ngoáy lỗ tai mình, sợ ráy tai nhiều quá nên chặn mất thính lực.
“Thính lực của ngươi rất tốt, không nhìn thấy mọi người cũng vỗ hăng say hả?” Nguyệt Tuyền cũng là không biết nói gì a, dĩ nhiên kết thúc một câu như vậy, bản thân mình cũng ngẩn ra một hồi mới có phản ứng, không hổ danh là phu nhân của Dịch Thiên, hành động không giống người bình thường.
…
Ha ha, Nam Cung Linh nghe câu kết thúc của Miểu Miểu mà cười khẽ một tiếng, đây mới đúng là Miểu Miểu, ngươi không biết lúc nào nàng sẽ tặng cho ngươi ngạc nhiên, nữ tử như vậy sẽ luôn khiến cho cuộc sống tràn ngập ngạc nhiên cùng vui vẻ. Dường như phảng phất nghe thấy Miểu Miểu say rượu mà gọi hắn một tiếng mỹ nam. Trong lòng một tia ngọt ngào quanh quẩn, mỹ nam, đây là xưng hô độc nhất vô nhị nàng giành cho ta, là bí mật lúc đó của chúng ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...