“Ý của ngươi là, bây giờ Dịch Thiên chính là bài danh giang hồ đệ nhất sát thủ?” Miểu Miểu hỏi vậy chứ cũng hiểu rõ rồi. Tiểu Vũ gật đầu, không biết nói gì với nàng, phu quân nàng nổi danh như vậy mà nàng không biết sao? “Oa, Dịch Thiên, chàng thật đẹp trai nha, thật lợi hại nha.” Miểu Miểu lập tức khum tay bắt loa trên miệng hét ầm lên, trước kia chỉ biết Vụ Thiên Các là tổ chức sát thủ rất lợi hại, Dịch Thiên chính là chủ nhân, không nghĩ tới Dịch Thiên lại chính là bài danh đệ nhất sát thủ, đúng là mạnh mẽ nha. Như vậy nàng không phải chính là phu nhân của đệ nhất sát thủ sao, hừ, xem ai còn dám đến khi dễ nàng.
Đệ nhất sát thủ thì sao, nam tử trong bóng tối nhếch lên một nụ cười khinh miệt. Đột nhiên như bóng quỷ lóe lên lướt ra xuất hiện ngay bên người Miểu Miểu, hành động nhanh như sét đánh khống chế Miểu Miểu, một thanh chủy thủ đặt ngay trên cổ nàng. Ai, Miểu Miểu hơi quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt đeo mặt nạ, tiêu đời, lại bị khống chế nữa, lập tức thét lên: “Dịch Thiên, cứu mạng a.” Đã biết tính cảnh giác vẫn không tiến bộ chút nào, vậy mà còn hào hứng mình là phu nhân của đệ nhất sát thủ. Tiểu Vũ đứng bên cạnh nhướng mày, không phải tính cảnh giác của bọn họ không cao, mà tên nam nhân này ra tay quá nhanh, bọn họ không kịp phản ứng.
Đám người Dịch Thiên nhanh chóng hoàn hồn, thấy tình cảnh đó, đôi mắt Dịch Thiên lạnh lẽo đến cực điểm, ngữ khí cũng cực kì ngoan độc: “Thả nàng.” “Ha ha, dựa vào cái gì, bổn chủ gióng trống khua chiêng như vậy chính là vì nàng a.” Nam tử cười nhạo nói, thanh âm hơi lười nhác. Bổn chủ? Mọi người liền thông suốt, “Ngươi là Sát Huyết Minh Minh chủ?” Vụ Kiếm trầm giọng hỏi. “Chỉ bằng ngươi, chưa đủ tư cách hỏi ta.” Nam tử khinh miệt trả lời. Không cần trả lời cũng đã đưa ra đáp án, nếu không phải Sát Huyết Minh Minh chủ, làm sao mà kiêu ngạo ngang ngược như thế.
“Chủ thượng.” Hắc Diễm ôm ngực, lảo đảo đi tới bên cạnh nam tử cung kính nói. Nam tử mắt vẫn không đảo, chỉ lạnh lùng nói: “Rút lui.” Tay đặt ngay thắt lưng Miểu Miểu, định mang Miểu Miểu đi. Miểu Miểu vùng vẫy, ở cổ truyền lại chút đau đớn, hình như là máu tươi chảy ra.
Dịch Thiên thấy vậy, ánh mắt đã ngoan độc giờ lại càng lạnh hơn, quanh thân tỏa ra khí tức tàn bạo càng ngày càng dữ dội. Đả thương Miểu Miểu, còn muốn mang nàng đi, trừ phi bước qua xác hắn. Miểu Miểu khẽ nhíu mày, có chút đau đớn, đưa tay lên sờ, chảy máu rồi, nếu bị sẹo xấu thì sao, lập tức quay lại nam tử đeo mặt nạ cả giận nói: “Này, ngươi có biết là ta ở chỗ này vốn đã một đống dưa cải* không hả, cổ này của ta đã bị thương đến lần thứ hai, ngươi nếu như làm ta bị để lại sẹo xấu, ta sẽ không để yên cho ngươi, lấy chủy thủ của ngươi đặt vào chỗ khác, cổ là để người khác nhìn.”
*nguyên văn “小菜一碟 tiểu thái nhất điệp” một đĩa rau nhỏ, ý là chỉ là thứ nhỏ nhặt không đáng quan tâm.
Nam tử nghe vậy cười lớn thành tiếng, “Ha ha, quả nhiên không phải nữ tử bình thường.” Bị bắt cóc rồi mà còn bình tĩnh như thế, nghĩ đến đầu tiên không phải là an nguy của bản thân mà là dung mạo của mình, như vậy chẳng lẽ đã chắc chắn rằng ta sẽ không thương tổn đến nàng. Mới vừa rồi hắn cũng thật không ngờ, nàng đột nhiên giãy dụa, đả thương nàng hắn cũng có chút ân hận. Chủy thủ liền đổi hướng khác, chuyển qua trước ngực. Tất cả mọi người chứng kiến một màn này đều giống bị sét đánh, phu nhân thật là hung hăng nha, đã bị khống chế rồi mà mặt không đổi sắc, không chỉ gầm lên với đối phương, lại còn chỉ huy đối phương đem chủy thủ đổi qua chỗ khác, cái này còn chưa tính, vấn đề chính là Sát Huyết Minh Minh chủ đúng là đổi qua chỗ khác thật, quả thật là không thể không bị sét đánh đứng hình.
Mà đám người Dịch Thiên cùng Vụ Kiếm lại đang suy xét mức độ nghiêm trọng, nguyên tưởng rằng bọn họ vốn vì Ngân Tiêu mà đến, hôm nay lại thấy Sát Huyết Minh Minh chủ hành động như vậy, sợ là vì chính Miểu Miểu mà đến. Ánh mắt Dịch Thiên lập tức u ám lạnh như băng, muốn nàng, như vậy càng không thể xảy ra.
“Thả nàng ra.” Dịch Thiên mở miệng lần nữa, thanh âm đã lạnh đến cực điểm. “Bất khả thi.” Nam tử đeo mặt nạ từ chối thẳng thừng. “Anh bạn đẹp trai này, ta có một câu hỏi?” Miểu Miểu đột nhiên nhìn hắn lên tiếng. “Nàng nói đi.” Nam tử đeo mặt nạ đối với Miểu Miểu thái độ thân thiện hơn nhiều. “Ta nhớ kỹ là ta không quen biết ngươi, đối với ngươi cũng không có cừu óan gì, ta ghét nhất bị người khác không chế, phiền ngươi giơ cao đánh khẽ, nếu ngươi vì Ngân Tiêu mà đến, ta cho ngươi cũng vô dụng, Ngân Tiêu đó chỉ nghe lời ta, không tin có thể thử xem.” Miểu Miểu cùng hắn thương lượng, xem thử coi có làm hắn lơ là cảnh giác một chút hay không, để Dịch Thiên có thể thừa cơ hành động.
“Ha ha, hỏi rất hay, bổn chủ nói cho nàng, bổn chủ đối với Ngân Tiêu của nàng không có hứng thú, bổn chủ chỉ cảm thấy hứng thú đối với nàng thôi.” Nói xong, lại còn mập mờ bắn tới chỗ Miểu Miểu một tia tình ý. Miểu miểu lạnh cả người, vị đại ca này, ta ngay cả ngươi là ai cũng còn không biết nữa: “Ách, ta có phu quân rồi, cái này ngươi hẳn đã biết, hơn nữa ta chỉ thích nam tử tuấn mỹ, ta ngay cả ngươi dài ngắn như thế nào cũng không biết, bằng không ngươi tháo mặt nạ cho ta xem thử, nói không chừng ta có thể suy nghĩ lại một chút.” Miểu Miểu giống như là đang suy nghĩ nói, tháo đi, tháo đi, xem thử coi ngươi là cọng hành dài ngắn ra sao.
“Nàng dám, ta không cho phép.” Đang suy nghĩ thật tốt, giọng điệu lạnh như băng của Dịch Thiên đột nhiên truyền đến, khóe miệng Miểu Miểu nhất thời giật giật, thêm cái vị đại gia này nữa, chàng không phát hiện ra ta là đang dụ hắn tháo mặt nạ ra sao, lúc này còn ghen cái gì a, còn tiếp tục như vậy ta thấy phu nhân ngươi là ta sẽ bị người mang đi là chắc rồi.
“Ta không e ngại nàng từng là người của hắn, nếu nàng muốn nhìn, lúc bốn bề vắng lặng ta sẽ tự nhiên để cho nàng xem, ở đây lắm kẻ hỗn tạp.” Nam tử đeo mặt nạ không để bị ảnh hưởng, ánh mắt nhìn về phía Miểu Miểu lại càng khiêu khích mang ý tứ hàm xúc hơn. Nhưng là ta để ý a, Miểu Miểu lúc này không chỉ lạnh cả người, cả da gà da vịt cũng nổi lên rồi, cái này lại càng tức chết Dịch Thiên.
Quả nhiên không ngòai dự đóan, Dịch Thiên nghe vậy, Lưu Quang Phi Vũ trên tay đã không khống chế được mà run run, phảng phất giống như chỉ cần tên đó nói thêm một chữ nữa, lập tức sẽ lấy luôn mạng nhỏ của hắn. “Dịch Thiên, ta không thích hắn.” Miểu Miểu quay người nói ra tâm ý, Dịch Thiên, bây giờ cần nhất chính là tỉnh táo, tính mạng phu nhân của ngươi là ta còn đang ở trên tay người khác đây, mặc dù ta không nghĩ cái con dao nhỏ này có thể làm gì ta, có điều cần phải cẩn thận a. Dịch Thiên nghe những lời Miểu Miểu vừa nói như vậy, sắc mặt mới thoáng tốt lên chút ít, tuy nhiên vẫn rất là lạnh lẽo, tình huống bây giờ, không ai bảo ai cũng biết chẳng ai có tâm trạng gì tốt.
Hai phe cứ như vậy giằng co, nam tử mang mặt nạ lúc này lại không vội mang Miểu Miểu rời đi, ngược lại còn cùng Miểu Miểu nói chuyện trên trời dưới đất. “Nàng thích cái gì ở hắn?” Nam tử mang mặt nạ lên tiếng hỏi. Miểu Miểu hòai nghi nhìn về phía hắn, liên quan gì ngươi. Tựa hồ nhìn ra ý tứ của Miểu Miểu, nam tử mang mặt nạ khẽ cười nói: “Nàng thích hắn điểm gì, bổn chủ cũng có thể biến thành giống như hắn vậy.”
Miểu Miểu nghe vậy, cũng cười khẽ một tiếng, , ánh mắt ấm áp nhìn về phía Dịch Thiên nói: “Chàng chính là chàng, ai cũng không thay thế được.” Cự tuyệt rất rõ ràng rồi, vô luận người nào biến thành Dịch Thiên, ta cũng sẽ không thích. Ngược lại, vô luận Dịch Thiên biến thành cái dạng gì, ta cũng thích. Dịch Thiên ánh mắt vốn đang ngoan độc bỗng nhiên trở nên sâu lắng thâm tình, nhìn thẳng vào Miểu Miểu, giống như muốn đem hình ảnh nàng khắc thật sâu vào trong tâm.
“Giỏi cho một đôi nam nữ si tình a, vậy đừng trách bổn chủ vô tình.” Nam tử mang mặt nạ đột nhiên trở mặt, một lần nữa chụp lấy eo Miểu Miểu, túm nàng lên định rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...