Editor: Voicoi08
Có thể giờ phút này còn chưa có nhiều người đi làm, hơn nữa người có tiền thì mua xe máy, người không có tiền thì luyến tiếc không mua xe, cho nên số lượng nhỏ xe ba bánh vẫn chiếm ưu thế, ít nhất Tống Trường Lâm cảm thấy không kém, sau một tháng anh cũng kiếm được hơn hai nghìn. Không chỉ anh, Lưu Hải Sơn cũng kiếm được nhiều hơn bình thường ba trăm, bốn trăm.
Không nói đến chuyện trong lòng Lưu Hải Sơn cảm kích thế nào? Nói đến Tống Trường Lâm, anh đang cộng lại chút tiền trong nhà có, cảm giác không kém bao nhiêu, anh lại lái xe kéo vợ anh đi chợ mua ti vi. Lúc mua xe anh không mang theo Trương Xảo Phương, nhưng đó là vì cô cũng không hiểu gì về xe, cô cũng không có hứng thú, nhưng lúc này mua ti vi là vợ anh muốn xem, đương nhiên anh phải mua cái vợ anh vừa lòng mới tốt.
Bây giờ ti vi cũng không phải thứ đồ mới lạ, nhưng bình thường đa số mọi người đều dùng ti vi đen trắng, dù sao cái này muốn dùng cũng phải được mười mấy năm, có rất ít người nửa đường đã thay thế.
Hai vợ chồng đi hai vòng quanh chợ, tính đến tính đi, cuối cùng mất 2500 đồng, mua một chiếc ti vi 21 tấc Anh, là sản phẩm của Cầu Vồng, ti vi trong nước, thật ra tốt nhất ở đây hẳn là ti vi của Nhật Bản, nhưng ai bảo Tống Trường Lâm là người từng đi lính, trong khung xương của anh vẫn kiến quyết chống lại hàng hóa của người Nhật, cho nên Trương Xảo Phương chỉ có thể từ bỏ cái tốt nhất, ngược lại mua một cái hàng trong nước.
Tuy rằng không phải cái tốt nhất, nhưng Trương Xảo Phương vẫn cảm thấy thỏa mãn, đây chính là chiếc ti vi chồng cô kiếm tiền mua về cho cô, hơn nữa ti vi này còn lớn hơn cái ở nhà chị hai cô nhiều.
Tham khảo ý kiến của người bán hàng xong, hai người lại mua thêm một cái dây anten, nghe nói có thể làm tăng thêm số kênh, sau đó hai người vô cùng cao hứng về nhà.
Hai người vừa về đến nhà, thấy vợ chồng Lưu Hải Sơn đang đứng ở cổng chờ, ngày hôm qua Tống Trường Lâm cũng nói với anh hôm nay buổi sáng không chạy xe, muốn đưa vợ đi mua tivi, Lưu Hải Sơn nghĩ mua tivi cũng là việc vui, lqd, hơn nữa anh cũng muốn giúp người ta mắc dây anten, vậy nên anh dẫn vợ đến.
Vợ Lưu Hải Sơn là Mã Ngọc Trân, cô cũng muốn đến gặp vợ chồng anh Tống trong miệng chồng cô từ sớm, không nói đến nhờ Tống Trường Lâm mua xe mà chồng cô thêm việc, kiếm thêm nhiều tiền, lại nói, tháng này chồng cô ăn không biết bao nhiêu bữa cơm ở nhà người ta? Hơn nữa, thường xuyên ăn cơm ở nhà người ta khiến lương thực trong nhà cũng giảm hơn.
“Thật ra em cũng nghĩ đến thăm chị dâu từ sớm, nhưng vẫn luôn phải đi làm không có thời gian, tan tầm về nhà tắm rửa xong cũng đã muộn, lâu vậy mới đến, chị dâu cũng đừng trách em nha.” Mã Ngọc Trân lần đầu tiên tới cửa cũng không muốn đi tay không đến, cô cắn răng mua hai con gà mái ở chợ mang đến.
Cô vốn muốn mua chút sữa bột, thực phẩm dinh dưỡng linh tinh, tuy rằng có chút quý, nhưng chồng cô còn phải nhờ người ta nhiều, cũng chỉ là chạy người lấy tình, kết quả Lưu Hải Sơn nói, không cần mua những thứ không thiết thực như thế, có mua thì chị dâu cũng không thích, mang hai con gà mái đi là được, nhất định chị dâu sẽ vui vẻ, cho nên cô mới mang theo gà mái đến đây.
“Lạ cái gì mà lạ? Chị cũng đã nghe Hải Sơn nói qua, mỗi ngày em về nhà còn muộn hơn cậu ấy, vất vả làm việc, chị còn có thể ý kiến hay sao?” Trương Xảo Phương quả thật rất vui vẻ, trong nhà cô có bốn con gà thì đã làm thịt hai con, bây giờ cả chuồng gà lớn vậy cũng không có.
Ai bảo cô mua hai con gà mái không biết đẻ trứng? Cũng không thể nói nó không thể đẻ trứng, nhưng hai con gà đẻ không nổi ba quả, giữ lại cũng chỉ phí lương thực, còn không bằng giết đi bồi bổ cơ thể. Hơn nữa từ sau khi giết hai con gà mái kia, còn lại hai con vẫn luôn duy trì một ngày đẻ hai quả trứng, cũng không biết có phải nhờ câu ‘một ngày một quả trứng, đao thái đứng sang một bên’ không, dù sao hai con gà này vẫn rất có lợi.
Trương Xảo Phương vui tươi hớn hở đem hai con gà thả vào trong vườn, cô đón Mã Ngọc Trân vào nhà, bây giờ đã là tháng mười, bên ngoài trời cũng lạnh, tuy Trương Xảo Phương không sợ lạnh, nhưng Tống Trường Lâm luôn sợ vợ anh bị đông lạnh, cho nên sớm muộn đều thêm chút than, coi như là đốt kháng rồi.
Hai người Tống Trường Lâm ở bên kia lắp đặt ti vi, nghiên cứu dây anten, Mã Ngọc Trân đứng một bên đánh giá cách bày trí trong nhà, cô phát hiện cũng là phòng ở giống nhau, nhưng nhà Trương Xảo Phương trông rất ấm áp, nhà cô nhìn chỉ thấy loạn.
Trương Xảo Phương bưng đĩa hoa quả đi đến phòng ngoài, thấy Mã Ngọc Trân còn đứng, cô vội vàng đón người ngồi xuống: “Ngọc Trân, ngồi xuống đây đi, ăn quả táo, bây giờ cũng không được tốt như lúc trời hè, bao nhiêu loại hoa quả cũng không còn, chỉ có quả táo thôi.” Ai bảo ở Đông Bắc mùa đông luôn đến sớm đâu, nghe nói phương Nam bốn mùa đều như mùa xuân, một năm bốn mùa hoa quả không ngừng, chỉ nghĩ đến đã thấy thèm.
“Chị dâu không cần vội, buổi sáng cũng mệt mỏi đi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.” Thật ra Mã Ngọc Trân cũng từng mang thai, đứa nhỏ nhà cô cũng đã hai tuổi, sao có thể không hiểu rõ được? Tuy rằng khi cô mang thai chuyện gì cũng phải làm, trên cơ bản là không hề chậm trễ công việc, nhưng cô nghe chồng nói, anh Tống rất thương vợ, từ lúc mang thai đã coi như bảo bối mà chăm sóc.
Cô nghe xong cũng thấy có chút quái dị, cô cảm thấy người vợ ở nông thôn cũng không phải cô gái trong thành có gì mà nuông chiều, phải là dạng gì mới có thể để chồng cưng chiều đến vậy? Hôm nay gặp mặt cô mới phát hiện, khó trách người ta được chồng chiều chuộng đến vậy, chị dâu nhỏ này thật sự không kém, không nói đến dáng vẻ tốt, đối xử với người khác cũng hòa khí, giọng điệu khi nói chuyện càng khiến người ta cảm thấy