Thiên Dã nhặt tấm poster từ dưới mặt đất lên, trong đó viết cuộc so tài nữ chính của Thiên Sứ Đêm, là một bộ kịch ca múa.
Sự kiện này hiện tại đang rất phổ biến, mặc dù tuyên truyền có tác dụng, nhưng để những người không có kinh nghiệm đến giữ chức vụ quan trọng, cách này thật sự có được không? Anh cảm thấy đang mạo hiểm nhiều hơn.
Tiểu Trần vội vàng rời đi, Thiên Dã tiện tay xếp lại bỏ vào trong túi.
Tô Lộ Di ngẩng đầu lên nhìn thấy Thiên Dã, nói: "Thiên Dã, anh tới rồi à, lại đây ngồi đi, hôm nay có thời gian, lát nữa đi gặp đạo diễn Chu với tôi, anh ta hẹn nhiều lần rồi, bắt đầu từ ngày mai, có lẽ sẽ rất bận."
Thiên Dã ngồi xuống, thuận tay lật tạp chí: "Rất khó giải quyết sao?"
"Quả thật là một tai nạn, nữ chính không vừa ý, không thể hiểu được tên khốn Lam Dật kia, nếu có thể thực hiện tốt vở ca kịch này, sẽ rất giật gân, mỗi một bước lúc này đều đã đi đúng hướng, chỉ thiếu một nữ chính, một cô gái vẫn còn thuần khiết, không dính khói bụi trần gian, có nền tảng vũ đạo, anh nói trong một hai tuần ngắn ngủi này, kêu tôi đi đâu tìm đây." Tô Lộ Di vì chuyện này mà đầu gần như sắp nổ tung, hơn nửa cô ta đã từng khoác lác với cấp trên, nhất định sẽ tìm được.
"Nghe có vẻ khá phiền phức." Thiên Dã thờ ơ nói, thuần khiết, không dính khói bụi trần gian, biết nhảy múa, thật sự giống như đang nói Mặc Tiểu Tịch, anh âm thầm nở nụ cười, tiếp tục xem tạp chí.
Buổi chiều, Thiên Dã trở về, tiện tay cởi áo khoác rồi vứt lên ghế xô pha, đi đến tủ lạnh rót một ly nước, ừng ực uống một hơi cạn sạch, mỗi lần gặp chuyện không vui, anh luôn làm như vậy.
Lão già đạo diễn Chu thật đáng ghét, lần nào cũng mượn cớ động tay động chân với anh, nếu không phải anh lạnh mặt xuống, nói không chừng còn quá đáng hơn, Tô Lộ Di ở bên cạnh vẫn làm bộ không nhìn thấy, cuộc sống như vậy, thật sự là thứ anh muốn sao? Phía sau vinh quang, đã không ít linh hồn bị bán đứng!
"Tiểu Dã, anh về rồi hả? Sao lại không bật đèn." Mặc Tiểu Tịch từ trong phòng đi ra, bởi vì anh nói hôm nay không về ăn cơm, cho nên sau khi cô ăn xong thì trở về phòng nghiên cứu chuyện tìm việc làm.
Thiên Dã đặt ly nước xuống: "À..., anh quên mở, có lẽ là hơi mệt, anh vào nghĩ trước, em cũng đi nghỉ sớm đi." Anh vỗ vai cô, đi về phòng của mình.
Mặc Tiểu Tịch cảm thấy hình như Thiên Dã có chút không vui, có lẽ là gặp chuyện không vừa ý trên công việc.
Hôm sau, sáng sớm Thiên Dã đã nhận được thông báo và rời đi, lúc Mặc Tiểu Tịch dọn dẹp vệ sinh thì nhìn thấy một chiếc áo khoác trên ghế xô pha, để ở đây, chắc là anh muốn giặt, cô cầm chiếc áo từ trên xô pha lên, mang đến phòng giặt đồ.
Nhưng đang đi thì có một tờ giấy rơi ra, Mặc Tiểu Tịch ngồi xổm xuống nhặt lấy, sau khi cầm lên, nghĩ thầm nếu là thứ quan trọng, sẽ không để ở đây.
Cuộc thi tuyển chọn Thiên Sứ Đêm?
Cô đọc quy định dự thi một cách tỉ mỉ, tuổi từ 18 đến 28, ngoại hình tốt, có nền tảng vũ đạo.
Cô còn để ý thấy, người hoạch định là Tô Lộ Di.
Lòng của Mặc Tiểu Tịch sáng lên, có lẽ cô có thể thử, nhìn qua hình như là một vở ca kịch có quy mô lớn, với lại trước kia khi đi học, cô cũng thường xuyên cùng bạn đi xem, xem như cũng có chút nghiên cứu đối với lĩnh vực này, hơn nữa cô biết nhảy múa, mặc dù hai năm rồi không nhảy, nhưng nền tảng vẫn còn, nếu siêng năng luyện tập, nhất định làm được!
Nhưng bây giờ vẫn còn một vấn đề, chính là Tô Lộ Di rất ghét cô, cho dù cô phù hợp với tất cả các khía cạnh, cô ta cũng không nhất định sẽ chọn cô.
Làm sao bây giờ?
Phải tìm cách gặp riêng cô ta, biết đâu có thể thành công.
Cô lặng lẽ ghi lại số điện thoại của Tô Lộ Di, sau đó gọi cho Thiên Dã trước: "Hôm nay anh có về ăn cơm không?"
"Có lẽ ngày mai anh mới về, bây giờ đang ở bên ngoài." Thiên Dã nói.
"Ừ, vậy được rồi. Tô tiểu thư có ở chung với anh không, anh đi đâu cô ấy cũng đi chung sao?" Mặc Tiểu Tịch ngập ngừng hỏi, cô không muốn để Thiên Dã biết, bởi vì anh nhất định sẽ phản đối.
Thiên Dã ngẩn người: "Sao đột nhiên lại hỏi đến cô ấy, mấy ngày nay cô ấy bận việc khác, cho nên trợ lý đi chung với anh, là nam...! Em không cần lo lắng."
Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch đỏ ửng, không xong, chắc chắn anh đã hiểu lầm: "Được, em biết rồi, em cúp máy đây, tạm biệt."
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, đánh tan ngọn lửa mờ ám.
Nói vậy Tô Lộ Di chắc chắn đang bận sắp xếp chuyện ca kịch, Mặc Tiểu Tịch, mày nhất định phải nắm bắt cơ hội này.
Cô dùng sức hít vào một hơi thật sâu, bấm điện thoại gọi cho Tô Lộ Di, yêu câu tối nay cô ta đến gặp cô ở công viên chung cư, trời lạnh như vậy, chỗ đó không có người.
Tô Lộ Di rất tò mò, không biết Mặc Tiểu Tịch có chuyện gì tìm cô ta, vì thế, thoải mái đồng ý.
9h tối.
Trăng đêm nay không tỏ lắm, nhưng điều đáng ngạc nhiên là có rất nhiều sao, vô cùng sáng, giống như một tấm vải đen được nạm kim cương trên đó, mỗi một viên đều rất sặc sỡ.
Tô Lộ Di lái xe đến, từ xa đã nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch mặc một chiếc váy màu trắng, lặng lẽ ngồi dưới giàn hoa, mái tóc đen nhánh không có chút tạp chất xóa trên đầu vai, khuôn mặt trắng nõn, thanh lệ thoát tục, hương vị có phần thanh lịch tao nhã.
Lúc cô ta đến gần một tiếng nhạc cổ điển đột nhiên vang lên.
Mặc Tiểu Tịch đứng dậy, nhảy theo tiếng nhạc, một điệu múa ba lê cơ bản được dung hòa với một điệu múa hiện đại, dưới ánh đèn đường bên cạnh giàn hoa, vô cùng duyên dáng, làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Tô Lộ Di ngừng thở, thật đẹp, bất luận là phong cách hay ngoại hình, đều vô cùng thanh tao, không dính một chút khói bụi nhân gian, điều đó có thể làm cho lòng người ta rung động, đáng ngạc nhiên hơn là ở đây không phải là sàn múa lộng lẫy, nhưng lại có thể khiến cho cô ta không dứt mắt ra được.
Ở thời khắc tiếng nhạc dừng lại, Mặc Tiểu Tịch cũng hoàn thành điệu nhảy sau cùng.
Trời lạnh, cô mặc một chiếc váy múa không có tay, cơ thể cô rất lạnh, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén không phát run, cô muốn thể hiện thật tôt!
Cô đi đến trước mặt của Tô Lộ Di, nở nụ cười nhạt: "Tôi muốn trở thành nữ chính của bộ kịch ca múa Thiên Sứ Đêm."
Tô Lộ Do vô cùng ngạc nhiên, đã hiểu ra mục đích hôm nay của cô: "Mặc Tiểu Tịch, cô cảm thấy tôi có thể mang phần diễn quan trọng như vậy cho cô, một người đã từng bị những người giàu có đùa giỡn và mang thai mấy năm trước sao? Đầu óc của tôi không có bị úng nước, cô hãy dẹp bỏ cái suy nghĩ này đi."
"Người xem mua vé là để vào xem nhảy múa, hơn nữa, cô không cảm thấy, nếu là tôi thì sẽ càng có nhiều trò vui hơn so với những người phụ nữ xa lạ hoàn toàn không ai biết đến sao? Bọn họ sẽ muốn nhìn xem, Mặc Tiểu Tịch năm đó người ta phỉ nhổ, sẽ biểu hiện như thế nào, có rất nhiều người trong làng giải trí cũng dựa vào tai tiếng để nổi lên, ai dám nói, còn có người hấp dẫn ánh mắt của người khác hơn tôi?" Mặc Tiểu Tịch đã dự liệu trước, Tô Lộ Di sẽ từ chối, cho nên đã sớm nghĩ ra biện pháp hoàn hảo để ứng phó.
Tô Lộ Di không lên tiếng, bởi vì cô nói rất đúng: "Cuộc tuyển chọn vẫn chưa bắt đầu, cô dám chắc, không có ai tốt hơn cô sao?" Miệng của cô ta nói vậy, nhưng trong lòng không nắm chắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...