Mặc Tiểu Tịch cử động cơ thể dựa vào tường làm cho cơn buồn ngủ tiêu tán, thời gian ngủ trưa quá dài khiến cho đầu người ta choáng váng.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại và truyền tới tiếng mở cửa, một người đàn ông với cơ thể trần truồng bước ra, dáng người hoàn mỹ, diễn đàn lê quý đôn khuôn mặt giống như một bức tượng, trên mái tóc ướt sũng còn vương những giọt nước, khêu gợi đến mức làm cho người ta muốn thét chói tai.
Từ góc độ này nhìn qua, tầm mắt của Mặc Tiểu Tịch rơi vào vị trí giữa eo của anh, lưu luyến không dứt ra được.
Người của cô hồng từ đầu tới chân: "Anh...anh bị bệnh thần kinh à, mau mặc quần áo vào đi." Quay đầu ra chỗ khác, cô hét lớn về phía Tập Bác Niên.
"Giả vờ trong sáng làm gì, bộ lần đầu tiên em nhìn thấy cơ thể của tôi sao?" Tập Bác Niên không đếm xỉa đến sự ngạc nhiên của cô, tiếp tục để cơ thể trần truồng đi lại trong phòng.
Mặc Tiểu Tịch đành phải nhắm mắt lại, không để ý tới anh, Tập Bác Niên thấy cô đỏ mặt thì cố ý ngồi xuống bên cạnh cô, mùi sữa tắm thơm ngát chui vào trong mũi cô.
Cảm giác được anh đang đến gần, cô ngừng thở, tim đập nhanh hơn.
"Anh muốn làm gì? Cách xa tôi một chút." Mặc Tiểu Tịch không muốn mở mắt, quờ quạng đẩy cơ thể của anh ra, sự bóng loáng và cứng rắn của lồng ngực làm cho mặt của cô giống như sắp chín.
Tập Bác Niên bắt lấy tay cô, nhìn môi của cô bởi vì đỏ mặt mà vô cùng kiều diễm, kích động muốn cắn một cái, trong đầu nghĩ vậy nên hành động càng tăng thêm một bước.
Đôi môi mỏng tiến lên và áp về phía mục tiêu, tỉ mỉ ngậm chặt lấy hai phiến môi đỏ mọng, nâng đầu của cô lên, nhẹ nhàng khuấy động trong miệng cô, nhắm mặt lại, cảm thấy hương vị càng ngày càng ngọt ngào ngon miệng.
Cảm giác dịu dàng này làm cho Mặc Tiểu Tịch say đắm, một dòng nước ấm lẳng lặng chảy xuôi theo đáy lòng, giống như đang thôi miên, khiến cho cô buông lỏng, tay đặt ở ngực biến thành vòng qua cổ anh, sự mềm mại tuyệt vời này làm cho cô càng đi sâu vào.
Cửa sổ mở ra một nửa, gió mát lùa vào, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng thở gấp của bọn họ, tuy không kịch liệt, nhưng lại triền miên vô tận.
Lúc kết thúc, mặt trời đã sắp xuống núi.
Bầu không khí quá hài hoà ngược lại có cảm giác không tự nhiên, Mặc Tiểu Tịch mặc quần áo chạy vào trong phòng vệ sinh, Tập Bác Niên vẫn chưa thoả mãn với trận kích tình vừa rồi, cơ thể của cô quả thực là một cây thuốc phiện, có thể làm cho người ta nghiện.
Mặc Tiểu Tịch ở lại trong phòng vệ sinh một lúc, lúc ra khỏi phòng, Tập Bác Niên đã đi mất.
Cô thở dài nhẹ nhõm, tuy bọn họ khắng khít thân mật rất chân thật, nhưng lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.
Mở cửa phòng ra, cô đi xuống lầu, đứng trên bậc thang có thể ngửi thấy mùi thơm truyền tới, bụng của cô bị quyến rũ mà kêu lên tiếng ùng ục.
Theo mùi thơm đi tới nhà bếp, cô nhìn thấy Tập Bác Niên mặc áo sơ mi trắng, quần đen, tay áo cuộn lên và đang làm cơm tối, động tác vô cùng thông thạo, thứ tự rõ ràng, anh vừa lật sách dạy nấu ăn vừa làm, rất nhanh đã làm ra các món ăn.
Hình ảnh này đúng là vui tai vui mắt, không ngờ một người như anh lúc ở nhà cũng có một mặt như vậy, người đàn ông trước mắt ngoại trừ bề ngoài đẹp trai ra còn có chút bình dị và gần gũi, không khôn khéo và tính toán giống như ma quỷ mang theo thù hận.
Nếu có thể tiếp tục thế này thì tốt biết mấy, nếu giữa bọn họ không có hiểu lầm, chắc hẳn bọn họ sẽ yêu nhau, Mặc Tiểu Tịch cười nhạt, rất muốn làm cho thời gian mãi mãi dừng lại.
"Nhìn lâu vậy rồi mà không định vào đây giúp một tay sao?"
Mặc Tiểu Tịch từ trong ảo tưởng lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng đi vào: "Tôi có thể giúp gì đây?"
"Giúp tôi bày đồ ăn ra đi, đừng chỉ lo nhìn lén tôi mà chân tay vụng về làm đổ đó, biết không?" Tập Bác Niên đưa đồ ăn cho cô, vẫn không quên chế nhạo cô.
"Anh tự kỷ quá rồi đấy, tặng anh cho tôi, tôi cũng không thèm nhìn." Mặc Tiểu Tịch tức giận giật cái mâm qua, cầm lấy rồi đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...