Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Tập Bác Niên lo lắng hỏi, bị lời nói của bác sĩ làm cho sợ hãi, tim giật thót lên.

"Tỉnh thì sẽ tỉnh, nhưng không biết lúc này, ở nước ngoài có một số
trường hợp, hôm sau tỉnh lại cũng có, mấy tháng mới tỉnh cũng có, cho
đến mấy năm mới tỉnh cũng có, nên tôi mới nói, vẫn không biết lúc nào."
Bác sĩ nói.

Bác sĩ nói lập lờ, khiến cho Tập Bác Niên không biết nên vui hay nên khóc: "Được rồi, tôi đại khái đã hiểu ý của ông."

Sau đó Mặc Tiểu Tịch và Ninh Ngữ Yên được chia ra đưa đến phòng bệnh,
Tập Bác Niên và Tô Lộ Di đi xem Mặc Tiểu Tịch, Ninh Hải Thành và Thích
Tân Nhã đến phòng của Ninh Ngữ Yên.

Bác sĩ và y tá đều biết trong này có vấn đề, cho nên chia ra đưa vào
phòng bệnh khác nhau, để tránh gây cãi lộn đánh nhau ở bệnh viện.

Trên giường bệnh, Mặc Tiểu Tịch nằm vô cùng yên tĩnh, đôi mắt khép chặt, trên mặt ứ vết thương, có thể là lúc dây dưa với Ninh Ngữ Yên gây ra.

Tập Bác Niên ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn Mặc Tiểu Tịch giống như
đang ngủ, dùng ngón tay gạt những sợi tóc áp trên trán cô ra, vuốt ve
mặt cô, Tô Lộ Di biết điều lui ra ngoài trước.

"Mặc Tiểu Tịch, tỉnh dậy nhanh đi, em xem dáng vẻ em nằm này, sao còn có thể đến tranh Hàn Hàn với tôi, em ngốc đến mức thiếu chút nữa ngay cả
sinh mạng cũng đánh mất." Tập Bác Niên nhìn mặt cô, khẽ giọng thì thầm.

Đáp lại anh, tất nhiên chỉ có sự im lặng.

"Mặc Tiểu Tịch, em thật sự là một người mẹ rất giỏi, em biết không, em

gan dạ dũng cảm, nếu em cứ nằm như vậy, Hàn Hàn lớn lên từng ngày, nhất
định sẽ quên hình dáng của em, em phải tỉnh lại, sau đó nhìn thằng bé
lớn lên, chúng ta cùng nhau nhìn thằng bé trưởng thành, được không, tôi
biết em sẽ đồng ý."

"Em biết không, từ trước tới nay, tôi còn nợ em một câu nói, tôi luôn
giấu trong lòng, muốn nói lại không dám, nếu em tỉnh, tôi lập tức nói
cho em nghe."

Cô vẫn nằm đó, không có một chút phản ứng, mà anh vẫn ngập ngừng nói.

Trong một phòng bệnh khác, Ninh Hải Thành và Thích Tân Nhã mỗi người ngồi một bên, ngồi bên cạnh Ninh Ngữ Yên.

"Cậu, cậu có biết không, Tập Bác Niên ở trong buổi tiệc nắm tay chị họ, để con hồ ly tinh kia

Đánh chị ấy, chị họ thật sự rất tội nghiệp, bây giờ cậu xem, anh ta cũng không đến nhìn, có vô tình hay không?”

Thích Tân Nhã tức giận và bất bình nói, tức chết cô ta.

Ninh Hải Thành có chút mệt mỏi nhìn con gái đang hôn mê, ngày mai có thể tỉnh lại thì tốt, nhưng nếu không, ông nên làm gì đây.

“Ngữ Yên, con xem ba đã già như vậy rồi, con mau tỉnh lại đi, cái gì mà
còn quan trọng hơn tính mạng, con bé ngốc này.” Ninh Hải Thành đau lòng
nói, trên thế giới, đau khổ nhất hẳn là người tóc bạc tiễn người tóc
đen.

Thích Tân Nhã nhìn chị họ nằm trên giường như vậy, trong lòng càng nghĩ
càng giận, bây giờ chị họ đã hoàn toàn bại trận, nếu Mặc Tiểu Tịch kia
tỉnh lại, không phải phách lối hơn sao.

“Cậu, vì chị họ chúng ta nhất định phải báo thù, không thì để anh ta và
con hồ ly tinh kia đắc ý, nếu không, sau này nhà họ Ninh chúng ta sao
còn có thể lăn lộn trên thương trường, cậu nhất định sẽ có cách đối phó
Tập Bác Niên phải không?”

“Tân Nhã, kết quả lưỡng bại câu thương, không ai muốn nhìn thấy, tuy
Ninh thị có thể chống lại,nhưng thế lực tối đa cũng ngang nhau, nó tổn
thất bao nhiêu, ta cũng tổn thất bấy nhiêu, có thể không đấu, ta đương
nhiên không muốn đấu, nhưng bây giờ xem ra, cho dù ta không rat ay, Tập
Bác Niên cũng không đứng yên, chuẩn bị đối nghịch với nhà họ Ninh
chúngta.” Ninh Hải Thành thở dài nói.

“Sợ gì chứ, chúng ta vốn không cần sợ anh ta, sao cậu lại lo lắng như
vậy, con không tin anh ta không sợ, chúng ta chiến đấu tới cùng với anh
ta.” Thích Tân Nhã không biết lợi biết hại trong đó.

Ninh Hải Thành thở dài, nhìn con gái của mình, trong lòng cũng có chủ
kiến, nếu không cách nào tránh khỏi chiến tranh, ông ta cũng chỉ có thể
ứng chiến.


Rạng sáng Thiên Dã về tới, anh đi đến khách sạn trước, ở đó đã không còn ai.

Quản lý ở đại sảnh nói cho anh biết, haingười hôm qua ngã từ trên lầu
xuống đã được cảnh sát sắp xếp đặt trước nệm hơi, người đã đưa vào bênh
viện, còn cho anh địa chỉ.

Nghe được tin này, trong lòng Thiên Dã mừng rỡ, lập tức chạy đến bệnh
viện, thật tốt quá, chỉ cần cô không chết, cho dù chỉ là một con đường
sống, đối với anh cũng là một tin tức tốt.

Đến bệnh viện, Tập Bác Niên ôm Hàn Hàn ngồi trên ghế ngủ, nghe tiếng mở cửa, lập tức cảnh giác tỉnh lại.

Nhìn thấy người tới, anh thả lỏng xuống:”Là cậu à, tới cũng nhanh thật.”

“tôi quay phim ở bên ngoài, cho nên mới đến muộn, cô ấy thế nào, bác sĩ nói bao giờ tỉnh lại?”

“Không biết, ngay cả bác sĩ cũng nói là không biết bao giờ, vẫn không
thể nói trước.” Tập Bác Niên mệt mỏi nói, sự nặng nề trong lòng đè ép
anh hít thở không thông.

Thiên Dã ngồi xuống:”Tôi tin Tiểu Tịch sẽ nhanh chóng tỉnh lại, cô ấy
luôn rất kiên cường, lúc này cũng vậy, sẽ có thể đứng lên rất nhanh.”

“Những lời này của cậu, nghe rất lọt tai.” Tập Bác Niên bất cười, chỉ mong như lời của Thiên Dã, cô có thể nhanh chóng tỉnh lại.

Buổi chiều, ngón tay của Mặc Tiểu Tịch chuyển động, long mi cũng khẽ giật giật, sau đó cau mày lại, giống như muốn tỉnh dậy.

Thiên Dã vui mừng lập tức đi gọi bác sĩ tới.

Mặc Tiểu Tịch trong mông lung, nhìn thấy rất nhiều người đứng cạnh
giường, cô đang ở thiên đường sao? Sau đó tầm mắt của Mặc Tiểu Tịch từ
từ có tiêu điểm.

“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch, em tỉnh rồi sao?” Tập Bác Niên mừng như điên, Hàn Hàn cũng vui vẻ nằm sấp bên cạnh giường, thật tốt quá!


Trên mặt của Thiên Dã lộ ra nụ cười:”Cảm ơn trời đất, cuối cùng em cũng
tỉnh, bác sĩ không biết bao giờ, làm bọn anh sợ hết hồn.”

Mặc Tiểu Tịch thấy bọn họ cười rạng rỡ với cô, trong lòng tỏa ra chút ấm áp, nở nụ cười.

“Hàn Hàn đâu…” Giọng cô hơi khàn, người đầu tiên tìm và nghĩ tới lúc
tỉnh lại, chính là Hàn Hàn, bởi vì giây phút ngã xuống kia, cô luôn bận
lòng về con trai.

“Dì, con ở đây.” Hàn Hàn nhấc chân lên, nằm úp bên cạnh Mặc Tiểu Tịch.

“Con không là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Mặc Tiểu Tịch vô cùng vui
sướng nói, cô thật sự rất sợ Hàn Hàn gặp chuyện không may, trong giây
phút Ninh Ngữ Yên muốn ném thằng bé xuống lầu, cô bất luận thế nào mình
cũng phải cứu thằng bé.

Hàn Hàn nhìn cô, ngây thơ hỏi :”Dì là mẹ con thật sao?”

“Đúng, dì là mẹ con, mẹ ruột, có phải con không thích dì làm mẹ con không?” Mặc Tiểu Tịch có chút lo lắng nói.

Hàn Hạn thận trọng suy nghĩ một lúc, lắc đầu:” Không phải, con thích dì
làm mẹ.” Tuy thằng bé còn nhỏ, không cách nào hiểu được nhiều chuyện,
nhưng trong nội tâm nó có thể cảm nhận được sự yêu thương của Mặc Tiểu
Tịch đối với nó, cũng giống như nó yêu cô.

Mặc Tiểu Tịch vì vui mừng mà khóc:”Cảm ơn con, cảm ơn con, Hàn Hàn, mẹ
yêu con, rất yêu con, sau này chúng ta không xa nhau nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận