Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Mặc Tiểu Tịch ở trong căn hộ, lồng ngực đột nhiên có chút đau nhói, một
cảm giác xấu lan rộng ra trong lòng, nhưng rốt cuộc là tại sao, cô lại
không có cách nào xác định.

Hội nghị chiêu đãi ký giả bên kia kết thúc, phóng viên bên này cũng tản
đi, chỉ còn lại cô, Thiên Dã, và Tô Lộ Di, bọn họ im lặng một lúc lâu.

"Thiên Dã, rốt cuộc anh có từng lo lắng cho tương lai của mình hay
không, tại sao đã nhiều năm, vẫn làm việc bất chấp hậu quả như vậy, tôi
đào tạo anh lên dễ lắm sao? Một là anh cho tôi scandal nhỏ, còn không
thì là một scandal thật lớn, anh tưởng tôi là cái gì, tôi là Jesus hay
phật tổ Như Lai, tôi không có năng lực đóng đinh chuyện này, nói chỉ là
một sự hiểu lầm, anh thật sự muốn chọc tôi tức chết mà." Tô Lộ Di tức
đến mức muốn đập đầu vào tường.

"Vậy thì đừng giải thích, xem như sự thật đi." So với việc Tô Lộ Di
giống như một ngọn lửa, Thiên Dã như giọt nước tràn ra từ cái ly ngã
trên mặt đất.

"Sự thật." Giọng của Tô Lộ Di lại cao lên một chút: "Anh là một siêu
sao, nếu anh yêu đương, kết hôn sinh con, sẽ mất đi rất nhiều fans hâm
mộ, sự nổi tiếng cũng sẽ giảm xuống, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến
địa vị bây giờ của anh."

Thiên Dã cười khẽ: "Chẳng lẽ vì sự nổi tiếng, cả đời không kết hôn sao?"

"Ít nhất bây giờ không thể, cũng không thể truyền ra scandal với Tiểu
Tịch, nếu anh có scandal với một vị thiên kim tiểu thư nào đó, không có

vấn đề, nhưng anh có scandal với Mặc Tiểu Tịch, quá khứ của cô ấy quá
loạn người khác sẽ cảm thấy anh không có mắt nhìn, cũng sẽ nghi ngờ phẩm chất của anh." Tô Lộ Di không quan tâm đến sự có mặt của Mặc Tiểu Tịch, lời cô ta nói chính là sự thật.

Mặc Tiểu Tịch rủ mắt xuống, đối với quá khứ không có cách nào thay đổi, cô giữ im lặng.

Thiên Dã nắm tay cô, cho cô một chút an ủi: "Đây là chuyện của tôi, tại
sao phải để ý đến cảm nhận của người khác, tôi yêu tiểu Tịch, điểm này
là đủ rồi, tôi không quan tâm tới bất kỳ lời đồn nhảm nào cả."

Tô Lộ Di chán nãn: "Đúng, có bao giờ anh để ý tới đâu, người mỗi ngày
tốn công phí sức cho anh, quan tâm người khác là tôi, một câu không cần
của anh là có thể vứt bỏ tất cả, anh là người vô trách nhiệm, tôi mặc kệ anh, anh muốn làm gì thì làm đi."

Cô ta xách túi ở bên cạnh lên, đi nhanh ra cửa, đóng cửa một cái phịch.

"Chắc chắn Lộ Di rất thất vọng về chúng ta, thực ra cô ấy nói cũng đúng, là vì cô ấy muốn tốt cho anh, anh thật sự không nên lỗ mãng như vậy."
Mặc Tiểu Tịch nhìn về phía Thiên Dã, không đành lòng trách cứ anh, dù
sao anh cũng vì giúp cô nên mới làm vậy.

"Em nghĩ là anh lỗ mãng sao?" Thiên Dã dùng đôi mắt màu xanh u ám nhìn
chằm chằm vào cô: "Em biết không, đây là việc anh đã muốn làm từ sớm."

Trong mắt anh chứa đựng tình cảm nồng nhiệt, ở phút này, hoàn toàn lộ ra trước mặt cô.

Mặc Tiểu Tịch không có cách nào thừa nhận tình cảm sâu đậm của anh,
tránh né ánh mắt của anh, bởi vì cô không có gì để đáp lại anh, cho nên
cảm thấy có áp lực.

"Thiên Dã, tại sao chúng ta không thể giống như trước kia, chỉ làm bạn
tốt, mối quan hệ bây giờ thật sự làm cho em rất không quen." Mặc Tiểu
Tịch không nhịn được nói.

Trong tim Thiên Dã có chút mất mát, cho đến bây giờ, bất luận anh dùng
cách gì, cô cũng không thừa nhận anh là người yêu của cô, rốt cuộc ở
phương diện này có gì không phải, hẳn là trên thế giới này chỉ có bọn họ thích hợp với nhau, cũng là người hiểu nhau nhất, tại sao cô luôn muốn
chạy trốn.

"Trước kia? Em nói lúc chúng ta còn nhỏ sao? Còn sau khi lớn lên, em có
biết hay không, ở trong tim anh, anh vẫn luôn yêu em, anh nhìn em từng
ngày trở nên xinh đẹp, sau đó chạy về phía vòng tay của người đàn ông
khác, yêu đương, nói chuyện cưới gả, cho đến bây giờ em đều không có hỏi anh có vui hay không, anh cắt đứt tất cả liên lạc với em, lạnh nhạt với em, quên đau đớn, cho là một ngày nào đó sẽ tốt hơn, nhưng ngày nào anh cũng nghĩ nhớ tới em, em có thể yêu người khác, tại sao không thể yêu
anh?"

Dáng vẻ bi thương của anh khiến cho Mặc Tiểu Tịch khổ sở: "Thật xin lỗi, em không biết nhiều chuyện như vậy."

"Anh không thích nghe thật xin lỗi, không muốn nghe ba chữ đó, em hiểu
không?" Giọng nói của anh rất thấp, có một sự đau thương khó diễn tả
bằng lời.


Trong mắt anh đột nhiên phủ đầy sương mù, làm cho Mặc Tiểu Tịch hoảng
sợ: "Em hiểu, sau này sẽ không nói ba chữ đó." Cô rất sợ, nếu anh khóc
trước mặt cô, cô phải làm sao.

Lòng rất đau, rất không đành.

Cuối cùng cũng biến thành tổn thương.

Tập Bác Niên vội vàng ôm Hàn Hàn chạy đến bệnh viện, lúc y tá nhìn thấy, không cần suy nghĩ, lập tức gọi viện trưởng và bác sĩ tới, đưa Hàn Hàn
vào phòng cấp cứu.

Viện trưởng đích thân xử lý vết thương của Hàn Hàn, đầu của con nít rất
yếu ớt, đụng phải chỗ nào cũng không sao, chỉ sợ tổn thương đầu.

Ninh Ngữ Yên ngồi bên cạnh, tay căng thẳng xoắn vào nhau, làm sao đây, nếu Niên hỏi tới cô ta phải nói thế nào.

"Sao Hàn Hàn lại bị thương như vậy?" Tập Bác Niên đứng đó, nhìn từ trên cao xuống, đôi mắt lạnh lùng áp sát cô ta.

Tay của Ninh Ngữ Yên xoắn chặt hơn, cho dù cô ta không nói, lát nữa về
nhà hỏi, cô ta cũng trốn không thoát, suy nghĩ một lúc, không còn cách
nào khác, hạ quyết tâm, cô ta quỳ xuống trước mặt anh.

"Niên, là lỗi của em, em chết vạn lần cũng không đền hết tội, anh tha
lỗi cho em một lần đi." Cô ta khóc lóc, kéo ống quần của anh cầu xin tha thứ.

Mày của Tập Bác Niên cau lại, xem ra giống như anh dự đoán, vết thương
kia là cô ta làm, lửa giận trong lòng cháy dữ dội hơn: "Rốt cuộc là
chuyện gì xảy ra, nói."

"Hàn Hàn chơi bóng ở bên cạnh TV, em xem TV xong thì muốn để điều khiển
tới bên cạnh TV, vì thế nhẹ nhàng ném đi, Hàn Hàn đột nhiên xông đến từ
bên cạnh, nên, nên, nên, nên không cẩn thận đập trúng bị thương." Đương
nhiên Ninh Ngữ Yên sẽ không nói, là vì cô ta tức giận, mới đập cái điều
khiển.


"Là em dùng điều khiển đập Hàn Hàn bị thương." Giọng của Tập Bác Niên
lập tức cao lên, phải biết điều khiển kia được làm bằng sắt, bên ngoài
vô cùng nặng, xung quanh đều có góc cạnh nhô lên, không cần nói tới con
nít, người lớn bị nện trúng cũng đau nửa ngày.

Người phụ nữ xấu xa này, sao lòng lại độc ác như vậy.

"Không phải em cố ý, thật sự là ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn." Ninh Ngữ Yên lập lại lần nữa.

Tập Bác Niên hất cô ta ra, khuôn mặt lạnh lùng ngồi xuống bên cạnh, lạnh băng nói: "Em về trước đi, sau này nói chuyện sau."

"Niên..., thật sự không phải em cố ý." Ninh Ngữ Yên sợ hãi nhìn dáng vẻ
không muốn nhắc tới nữa của anh, giống như là lát nữa phải mang đi tử
hình.

"Tôi kêu em về trước đi." Tập Bác Niên giận dữ, anh rất sợ mình sẽ lỡ tay giết chết cô ta.

Ninh Ngữ Yên biết anh đang tức giận, nói gì cũng sẽ không nghe, đành
phải đứng lên rời đi trước, trong lòng càng oán hận Mặc Tiểu Tịch hơn,
từ sau khi cô xuất hiện lần nữa, chuyện gì cũng không được như ý.

Đợi cô ta đi, Tập Bác Niên phun ra một ngụm khí, anh sẽ không tin lời
nói dối của cô ta, cái gì mà ném nhẹ điều khiển tới bên cạnh TV, loại
người bình thường luôn cố làm ra vẻ trước mặt người khác giống như cô
ta, sao có thể ném như vậy.

Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu suy nghĩ một lúc, anh lấy điện thoại ra,
gọi cho Mặc Tiểu Tịch, là mẹ ruột của Hàn Hàn, cô có quyền được biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận