Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Mặc Tiểu Tịch đi vào bếp rót hai ly nước, đặt xuống trước mặt bọn họ,
lịch sự nói: "Không biết hai vị hạ cố đến đây có chuyện gì?"

Ninh Ngữ Yên cầm ly nước, ưu nhã nước một ngụm: "Tôi nghe tiểu Nhã nói
gặp cô ở công ty điện ảnh và truyền hình, hiện tại còn ký hợp đồng nghệ
sĩ, cho nên muốn đến gặp bạn cũ một chút, chúc mừng cô."

"Cảm ơn cô." Mặc Tiểu Tịch mỉm cười, trong mắt chứa sự sắc bén, nhưng
không để lộ ra, đối phó với một người phụ nữ quỷ kế đa đoan như Ninh Ngữ Yên, cô phải luôn cẩn thận, nếu xem thường, tại sao thua cũng không
biết, giống như hai năm trước.

"Hôm nay tôi đến đây, ngoại trừ để chúc mừng cô, tôi còn muốn nhìn con
của cô một chút, không biết là con trai hay con gái, bằng tuổi với Hàn
Hàn nhà chúng tôi, chắc cũng đã hai tuổi rồi nhĩ." Ninh Ngữ Yên hỏi bằng giọng điệu vô cùng tự nhiên, đôi mắt sắc sảo luôn chú ý đến vẻ mặt của
cô.

Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch hơi chấn động, sự giận dữ lập tức chiếm hết trái tim cô, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, giả vờ buồn bã:
"Đúng, nếu còn thì đã hai tuổi, nói không chừng cũng đáng yêu giống như
Hàn Hàn." Bi thương liếc nhìn cô ta một cái, vừa giống như đau lòng, vừa giống như để tiết lộ một hàm ý khác.

Ly nước trong tay Ninh Ngữ Yên hơi run rẩy, cô ta đoán không ra trong
lòng của Mặc Tiểu Tịch đang nghĩ gì, cô vừa giống như không biết gì hết, vừa giống như, có chút điểm khác thường.

Điều này ngược lại làm cho lòng của cô ta càng thêm hoảng sợ, nếu cô
trực tiếp ngả bài với cô ta, chuyện này còn dễ đối phó, nhưng vẻ mặt
thật thật giả giả lúc này khiến cho cô ta không nắm bắt được gì cả, nếu
cô không biết, cô ta động thủ trái lại sẽ lộ ra dấu vết, nếu cô đã biết, vậy phải nhanh chóng nghĩ ra giải pháp mới được.


Thích Tân Nhã ngồi bên cạnh vì Ninh Ngữ Yên mà toát mồ hôi hột, nếu là
cô ta, có chết cô ta cũng không dám hỏi tới Hàn Hàn, chị họ thật lợi
hại.

"Ý của cô là đứa bé đã chết sao?" Ninh Ngữ Yên ra vẻ ngạc nhiên hỏi.

"Tôi cũng không biết, nói không chừng đã bị người ta ôm đi." Mặc Tiểu
Tịch nhìn cô ta, đôi mắt thản nhiên mà u tối, giống như ngăn cách bởi
một tấm màn đen, không biết bên trong ẩn giấu thứ gì.

Ninh Ngữ Yên gật đầu, thở dài một hơi: "Tôi thật sự lấy làm tiếc! Tôi và Niên còn nghĩ, mấy năm nay cô và đứa bé có một cuộc sống rất hạnh phúc, cô đừng quá đau buồn."

"Ninh tiểu thư, khả năng diễn kịch của cô thật sự rất tốt, nếu đi đóng
phim, sẽ nổi tiếng rất nhanh." Mặc Tiểu Tịch thành thật nói.

"Ha ha..." Vẻ mặt của Ninh Ngữ Yên hơi thay đổi, che miệng cười: "Mặc Tiểu Tịch, ý cô là gì, tôi không hiểu."

Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch cũng thay đổi, dựa vào ghế xô pha: "Nói thẳng
ra, cô lo tôi trở về sẽ dẫn đứa bé đến tranh giành Tập Bác Niên với cô
đúng không, cho nên, cô tìm tới cửa thăm dò, tôi nói không sai chứ?"

"Ha ha..." Ninh Ngữ Yên thoải mái cười to: "Mặc Tiểu Tịch ơi Mặc Tiểu
Tịch, cô đánh giá mình quá cao rồi, tôi và Niên đã có một đứa con, trên
sự nghiệp cũng liên kết chặt chẽ, tuy rằng nửa người dưới của đàn ông
đều không có lý trí, nhưng nửa người trên lại rất thông minh, cùng lắm
thì anh ấy bắt cô lại làm gái điếm miễn phí vài ngày, tôi tuyệt đối
không lo lắng."

Mặc Tiểu Tịch giễu cợt liếc về phía phòng mình, miêu tả thật sự rất chuẩn xác! Nhưng cô sẽ không để anh bỡn cợt nữa.

Tập Bác Niên ở trong phòng nghe thấy cũng tái mặt, phụ nữ thật đáng sợ,
Ninh Ngữ Yên độc ác, Mặc Tiểu Tịch thông minh, đương nhiên cũng có chút
ngớ ngẩn và đanh đá giống như Thích Tân Nhã.

"Ninh tiểu thư, bây giờ cô đã thăm dò xong rồi, có thể đi được chưa?"
Mặc Tiểu Tịch lạnh mặt xuống, có ý đuổi khách, nếu không phải lúc này
còn chưa tới thời điểm thích hợp để xuất kích, cô sẽ không dễ dãi với cô ta vậy đâu.

Ninh Ngữ Yên đứng lên: "Mặc Tiểu Tịch, lo mà làm ngôi sao của cô, đừng
tới nhà họ Tập quấy rối, một người phụ nữ bị bỏ rơi, phải có chút lòng
tự trọng, biết không?"

"Chỉ sợ là Tập Bác Niên lại tới quấn lấy tôi, tôi đề nghị cô, buổi tối
lấy dây xích khóa anh ta lại, ban ngày thì đặt máy định vị trên người
anh ta, nói vậy, cho dù anh ta đi vệ sinh, cô cũng sẽ biết, nếu không,
ngay cả lúc này anh ta trốn trong một phòng nào đó nghe lén chúng ta nói chuyện, cô cũng không biết." Mặc Tiểu Tịch cố ý nói lớn tiếng, để người nào đó bên trong cũng nghe thấy.

"Giữa vợ chồng thì nên tin tưởng đối phương, tôi tin Niên sẽ không vụng

trộm sau lưng tôi." Ngoài miệng Ninh Ngữ Yên nói vô cùng tự tin, nhưng
trong lòng lại hoàn toàn không nắm chắc, trên thực tế, hai năm nay Tập
Bác Niên đối xử với cô ta rất lạnh nhạt.

Mặc Tiểu Tịch mỉm cười: "Đúng, đúng, loại người luôn mang theo nửa thân
dưới xung động và nửa thân trên thông minh như Tập Bác Niên, sẽ không
làm ra chuyện đó, cô có thể nghĩ như vậy, anh ta thật sự nên cảm động."

Nghĩ tới người đàn ông lúc này đang ẩn trốn giống như ăn trộm, và người
phụ nữ đáng ghét bởi vì sĩ diện mà khổ thân, cô cảm thấy vô cùng sung
sướng vì được trả thù.

Ninh Ngữ Yên cảm nhận được khuôn mặt tươi cười của cô tràn đầy sự chế giễu, nhưng nếu cô ta giận lên thì sẽ thua.

"Đương nhiên, cưới được tôi là hạnh phúc lớn nhất của anh ấy, đã trễ
rồi, tạm biệt!" Ninh Ngữ Yên giống như bà lớn, ưỡn ngực và ngẩng cao đầu đi ra cửa.

Thích Tân Nhã cũng hung hăng đứng lên trừng mắt nhìn cô: "Cô hãy cẩn
thận cho tôi, không biết xấu hổ." Nói xong, nhanh chóng đuổi theo Ninh
Ngữ Yên.

Mặc Tiểu Tịch thấy bọn họ đã đi hết thì thả lỏng cơ thể, Ninh Ngữ Yên
đáng chết, còn dám hỏi cô về chuyện của đứa bé, người phụ nữ này nên
xuống địa ngục.

Nghe được tiếng bước chân phía sau, cô cười lạnh và nói: "Nghe hết rồi
phải không, anh xem vợ của anh thông minh và hiểu chuyện đến cỡ nào kìa, đuổi theo nhanh đi."

"Em ghen sao?" Tập Bác Niên tiêu sái bước tới sau lưng cô, kề sát đầu vào mặt cô.

"Có thể sao? Đời này của Mặc Tiểu Tịch tôi sẽ không bao giờ yêu nữa,
thậm chí anh cho tôi cả thế giới, tôi cũng không cần." Mặc Tiểu Tịch
nghiêng đầu nhìn anh, nói: "Hơn nữa, loại người khốn nạn có nửa thân
dưới xung động, nửa thân trên thông minh như anh, sẽ không thể vì một
người phụ nữ mà vứt bỏ tất cả, tôi không muốn làm món đồ chơi cho anh

nữa."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đùa bỡn em." Tập Bác Niên nhìn cô, nghiêm túc
nói, nghe cô nói hiện tại anh đang đùa bỡn cô, anh đột nhiên cảm thấy
đau lòng.

Mặc Tiểu Tịch đứng lên, kéo cửa rồi đi tới hoa viên: "Cho dù anh nói anh yêu tôi, tôi cũng sẽ không cần, bây giờ tôi không muốn can thiệp vào
gia đình của anh, tôi chỉ muốn con của tôi."

"Nhưng rất tiếc, em trốn không thoát đâu, Hàn Hàn sẽ không giao cho em,
và cả em, tôi cũng sẽ không buông tay." Tập Bác Niên cũng không biết rốt cuộc lúc này anh muốn thế nào, rõ ràng không thể ly hôn với Ninh Ngữ
Yên để cưới cô, lại lưu luyến cơ thể của cô, không muốn buông tay.

Mặc Tiểu Tịch nghe thấy tiếng bước chân, biết là anh đã đi.

Trong lòng, có chút lạnh lẽo.

Đúng là một ngày náo nhiệt, sau này, cô phải cẩn thận hơn, Tập Bác Niên
dây dưa quá đáng, Ninh Ngữ Yên xảo trá, còn ở công ty, Thích Tân Nhã
cũng sẽ gây sự với cô.

Ninh Ngữ Yên và Thích Tân Nhã đi tới tầng ngầm garage, đột nhiên, Thích
Tân Nhã xoay người, nhìn về phía một chiếc xe trong đó: "Chị họ, chị họ, chị mau nhìn xem, đây là xe của ai."

Ninh Ngữ Yên luôn đi phía trước lúc này dừng chân lại, quay đầu, nhìn về phía chiếc xe mà Thích Tân Nhã chỉ, sắc mặt lập tức trắng như tờ giấy.

Sao xe của Niên lại đậu ở đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận