Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Mặc Tiểu Tịch ngây người, im lặng đứng đó, cúi đầu cười khẽ: "Tập Bác
Niên, từ lúc tôi biết anh đến giờ, đây là lần đầu tiên anh nói xin lỗi
tôi."

Lòng của Tập Bác Niên hơi rung động, dùng sức kéo cô vào ngực, ôm thật
chặt: "Xin lỗi, xin lỗi, bây giờ tôi đã không còn oán hận em nữa, bởi vì em đã từng chết một lần, món nợ của Vân Noãn em đã trả hết."

Gió thổi qua người bọn họ, làm tóc của cô bay phất phơ trước mặt anh, mềm mại mà lạnh lẽo!

Người ở đường đối diện không đi qua, đôi mắt càng ngày càng u ám, tim
càng ngày càng nặng trĩu, ngay cả sức lực xoay người cũng không có.

Trên con đường yên tĩnh, anh, anh, còn có cô, đều lẳng lặng đứng đó.

Mặc Tiểu Tịch không nâng tay ôm lại: "Tôi không cần lời xin lỗi của anh, tôi chỉ muốn Hàn Hàn, trả thằng bé cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh."

Tập Bác Niên buông Mặc Tiểu Tịch ra, đôi chân mày đen cau lại: "Hàn Hàn
là sinh mạng của tôi, tôi rất thương thằng bé, tôi là ba của nó, em kêu
tôi trả thằng bé cho em, điều đó tuyệt đối không thể nào."

"Thằng bé là do tôi sinh, là tôi mang thai mười tháng vất vả sinh ra." Mặc Tiểu Tịch nhìn về phía anh hét lớn.

"Thằng bé cũng là tôi sinh, không có tôi, em lấy đâu ra nó, thằng bé là
con của tôi, thằng bé họ Tập, là người thừa kế của tôi." Tập Bác Niên
cũng hét lên.

Mặc Tiểu Tịch thở hổn hển: "Tập Bác Niên, cái tên khốn nạn này, trước
kia anh không cần thằng bé, coi nó như công cụ để trả thù, bây giờ anh

mới biết nó là cốt nhục của anh, con của anh sao, anh trả Hàn Hàn lại
cho tôi, tìm Ninh Ngữ Yên sinh một đứa đi."

"Tôi thích em sinh cho tôi hơn, hay là, chúng ta lén sinh một đứa."

"Đồ vô lại, không biết xấu hổ, đi chết đi." Mặc Tiểu Tịch ra sức đá anh một cước, xoay người chạy về phía con đường đối diện.

Vừa chạy hai bước, ngẩng đầu nhìn thấy ở dưới ánh đèn đường đối diện,
sắc mặt Thiên Dã trắng bệch, hơi dừng lại bước chân, rồi lại chạy như
bay tới đó.

Tập Bác Niên quay đầu, cũng nhìn thấy Thiên Dã ở đối diện, lại là tên mặt trắng nhỏ này.

Anh cất bước đi qua.

"Thiên Dã, sao anh lại ở đây, hôm qua anh đi đâu cả đêm vậy, em gọi rất
nhiều cuộc điện thoại anh cũng không trả lời em." Mặc Tiểu Tịch đi tới
trước mặt anh, căng thẳng kéo lấy tay anh.

Thiên Dã không có phản ứng, nghiêng đầu đi không nhìn vào mặt cô: "Anh không sao."

"Anh còn đang giận em sao, đừng như vậy được không?" Mặc Tiểu Tịch quay
sang nhìn thẳng vào mặt anh, mỉm cười với anh, chắc là anh đã nhìn thấy
cô và Tập Bác Niên cãi nhau, vì vậy anh càng thêm mất hứng.

"Mặc Tiểu Tịch, người phụ nữ chết tiệt này, em buông tên mặt trắng nhỏ này ra cho tôi." Tập Bác Niên ở phía sau, tức giận nói.

Mới quấn quít với anh xong, bây giờ lại chơi trò thanh mai trúc mã với
tên mặt trắng nhỏ này, thấy cô kéo tay Thiên Dã, anh hận không thể dùng
dao tách nó ra.

"Tập Bác Niên, anh là cái thá gì chứ, dựa vào đâu mà quản tôi, Thiên Dã, chúng ta về thôi." Mặc Tiểu Tịch kéo Thiên Dã đi tới bên cạnh xe, hôm
nay cô không có sức để tranh cãi với tên kia.

Thiên Dã đi theo cô, nắm chặt tay cô, anh tự an ủi bản thân, bây giờ cô đang nắm tay anh, vậy là được rồi, vậy là được rồi.

"Mặc Tiểu Tịch, em đứng lại cho tôi, nếu em dám lên giường với tên mặt
trắng nhỏ này, tôi sẽ giết em." Tập Bác Niên tức giận uy hiếp.

Mặc Tiểu Tịch quay đầu: "Xin anh đừng nghĩ người đàn ông nào cũng giống như anh, dùng thân dưới để suy nghĩ."

"Em dám nói, em chưa từng cùng cậu ta?" Tập Bác Niên cố ý nói khích cô, muốn dò xét tình hình thật sự.

"Đương nhiên..." Mặc Tiểu Tịch vừa định nói đương nhiên không có, ai ngờ Thiên Dã đột nhiên giữ chặt lấy đầu cô, dùng sức hôn lên môi cô.

Mặc Tiểu Tịch mở to mắt, nhanh chóng mím môi lại, không cho anh tiến thêm bước nữa.

"Chết tiệt..." Tập Bác Niên chống nạnh, tức đến mức phổi gần như muốn nổ tung.


Thiên Dã có thể cảm nhận được Mặc Tiểu Tịch đang ngầm chống cự, trong
lòng nổi lên một chút chua xót, anh buông môi cô ra, nhìn Tập Bác Niên:
"Xin anh sau này đừng đến trêu chọc tiểu Tịch nữa, cô ấy là của tôi."

Đây là lần đầu tiên Thiên Dã quang minh chính đại khiêu chiến với Tập
Bác Niên, trước kia bởi là vì Nguỵ Thu Hàn, anh chỉ có thể im lặng, bây
giờ không giống, Mặc Tiểu Tịch đã được tự do, anh muốn tranh thủ đoạt
lấy trái tim của cô.

"Tiểu tử thối, Mặc Tiểu Tịch là người phụ nữ của tôi." Tập Bác Niên bình tĩnh nói, anh ghét người khác dán nhãn lên người cô.

Mặc Tiểu Tịch cười gượng: "Tập Bác Niên, tôi không phải là người phụ nữ
của anh, bây giờ không phải, sau này cũng sẽ không phải, tiểu Dã, đừng
nói lời vô ích với anh ta, chúng ta đi thôi."

Thiên Dã mở cửa xe cho Mặc Tiểu Tịch, để cô ngồi vào trước, còn mình thì đi vòng qua bên kia, nhìn thấy Tập Bác Niên tức giận đến bị nội thương, anh cười lạnh, ngồi vào xe rồi lái đi.

Tập Bác Niên nhìn xe đi mất, nghĩ tới Mặc Tiểu Tịch và Thiên Dã sống
chung với nhau mỗi ngày, thân mật, lên giường gì đó, anh lập tức cảm
thấy sốt ruột, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được.

Trên đường trở về căn hộ, Mặc Tiểu Tịch và Thiên Dã đều không nói lời nào, thứ nhất là xấu hổ, thứ hai là không biết nên nói gì.

"Cảm ơn anh chuyện lúc nãy, kỹ thuật diễn xuất của anh thật sự rất
tuyệt." Mặc Tiểu Tịch mỉm cười giơ ngón cái lên, lấy chuyện này gạt bỏ
sự lúng túng.

"Em cho rằng anh đang diễn trò sao?" Trong lòng Thiên Dã có chút khó
chịu, cho xe dừng lại: "Mặc Tiểu Tịch, em thật sự ngốc như vậy sao? Anh
có tình cảm với em, em không nhìn thấy, không cảm giác được sao?"

"Tiểu Dã..." Mặc Tiểu Tịch bối rối xoắn tay vào nhau.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Thiên Dã hiện lên vẻ đau đớn: "Nếu em vẫn
không biết, vậy anh nói cho em biết, Mặc Tiểu Tịch, anh yêu em, chúng ta quen nhau đi."


Mặc Tiểu Tịch biết bây giờ cô không thể né tránh được nữa, cô phải nhìn thẳng vào vấn đề, sau đó cho anh câu trả lời.

Cô không muốn làm tổn thương anh, nhưng nếu vì điều này mà nói dối anh,
tổn thương sẽ càng sâu hơn, cho nên, lúc này cô chỉ có thể tàn nhẫn một
chút.

"Tiểu Dã, em cũng yêu anh, nhưng không phải là tình yêu giữa nam và nữ,
tình cảm của em đối với anh giống như một người thân, một người bạn, em
thật sự rất quan tâm đến anh, rất sẵn lòng làm cho anh biết cứ chuyện
gì, em biết rõ, đây không phải là tình yêu."

Thiên Dã nhìn cô thật sâu, trong lòng vô cùng hiu quạnh: "Không thể thử một lần sao? Nói không chừng em sẽ yêu anh."

Thiên Dã thấy cô dường như đang do dự, anh đưa tay ôm lấy cô: "Cứ như
vậy có được không, không cần từ chối ngay lập tức, cuộc đời của chúng ta còn rất dài, không có ai thích hợp với chúng ta hơn đối phương."

"Tiểu Dã..."

"Đừng nói không, cho anh một cơ hội, tiểu Tịch, trong thế giới của anh
chỉ có em, đừng tàn nhẫn với anh như vậy được không?" Anh sợ cô nói
không, cho nên vội vàng cắt ngang.

Lời nói của Mặc Tiểu Tịch dường như bị nghẹn lại ở cổ họng, có lẽ thật
sự sẽ có ngày đó, đợi sau khi mọi thứ yên ổn lại, cô sẽ cố gắng từ từ
yêu một người khác, mà người đó, cô chắc chắn sẽ chọn anh.

Nhưng lý trí của cô nói sẽ yêu một người khác, trong lòng cô, tại sao vẫn không thể buông bỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận