Đoạt Tướng

CHƯƠNG 8

Sáng ngày hôm sau, cả hai chuẩn bị khởi hành lên đường, Phượng Lăng dùng bộ dạng bất cần chào từ biệt hộ nông gia kia, tất cả mọi người đứng trước cửa hàn huyên, mới nói được vài câu, y đã nhịn không được mà thúc giục Lý Toàn nhanh chóng lên đường.

 

“Sau này không cho phép ngươi tới nhà bọn họ nữa.” Trên đường đi vào thành, Phượng Lăng vươn người qua cửa sổ lên tiếng cảnh cáo Lý Toàn.

Nhà nông kia biết rõ Lý Toàn đã có nương tử, lại có thể cư nhiên mời hắn có dịp thì quay trở lại làm khách, bọn họ thực sự không sợ chết mà!

Nghe y nói xong, Lý Toàn dở khóc dở cười, nhà nông kia vốn muốn mời cả hai người họ trở lại chơi, chứ không phải chỉ mời một mình hắn, hơn nữa, người ta nhiệt tình với khách nhân mà thôi, sao từ miệng Phượng Lăng thì nó lại giống như có ý định khác vậy?

Phượng Lăng hừ lạnh một tiếng, “Ta thấy bọn họ vốn là muốn ngươi bỏ ta để thuận lợi lấy con gái của bọn họ mà thôi!”

“Bọn họ thật sự không có ý đó đâu.” Lý Toàn không nhịn được phản bác.

“Ngươi câm miệng! Còn để ta thấy ngươi nói tốt cho bọn họ lần nữa, ta sẽ đá ngươi xuống xe!”

“…………..”

Cửa thành có rất nhiều binh lính đứng gác, thấy vậy, trước khi vào thành, Lý Toàn đội mũ rơm, cúi thấp đầu, xe ngựa cũng chạy chậm lại, hắn vô cùng lo lắng đi qua cửa thành, không biết có phải may mắn hay không, họ đi qua mà không bị kiểm tra gì cả, rất thuận lợi tiến vào trong thành.

“Có chút kỳ quái.” Lý Toàn quay lại nói khẽ với người đang ngồi trong xe.


“Không phải nhất cử nhất động của chúng ta bị người ta âm thầm giám sát rồi chứ?” Phượng Lăng có chút nghi ngờ.

Lý Toàn cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện điều gì khác thường, hắn trả lời, “Đã đến nước này chúng ta đành tùy cơ ứng biến thôi.”

Phượng Lăng vẫn im lặng ngồi trong xe, thật lâu không lên tiếng.

“Ngài yên tâm, chút nữa ta sẽ đi dò xét tin tức trong cung.”

Chỉ trong chốc lát, hắn nghe Phượng Lăng nhẹ giọng nói, “Hành sự phải cẩn thận.”

“Tuân lệnh.” Lý Toàn không tự chủ được, trên mặt nhất thời hiện lên ý cười.

Sau khi sắp xếp cho Phượng Lăng một chỗ trọ tại khách ***, Lý Toàn lập tức đi thăm dò tin tức, Phượng Lăng bất an đợi hắn nửa ngày trời, mãi đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng Lý Toàn cũng trở về.

“Có tin tức gì mới không?” Thấy người kia bình an trở về, Phượng Lăng thở dài một hơi, một lúc sau y mới nhớ đến chuyện dò hỏi tình hình trong cung.

Lý Toàn nói, “Ta nghe nói ngày mai đại hoàng tử sẽ xuất chinh.”

“Xuất chinh?” Phượng Lăng nhíu mày.

“Đúng vậy, Thanh Long quốc hạ chiến thư với chúng ta, nên đại hoàng tử muốn nghênh chiến.”


“Sao lại như vậy…” Phượng Lăng hoang mang, thấp giọng nói.

Một thời gian trước, chính sứ thần của Thanh Long quốc đến Hỏa Phượng quốc cầu thân, hoàng huynh y giả vờ nhận lấy trách nhiệm này, khi tới gần biên cảnh hai nước, lại đột ngột quay lại dấy binh làm phản, không chỉ bắt giam y, lại còn giết sứ thần của Thanh Long quốc, sự tình tới nước này, trận chiến giữa hai nước vốn là việc không thể tránh khỏi, nhưng đại hoàng huynh của y tại sao lại phải đích thân xuất chinh trong thời khắc mấu chốt, có việc gì đó rất kỳ quái.

Một đường đi tới kinh thành, đến nay y vẫn chưa nghe gì đến tin tức đăng cơ của hoàng huynh, nói cách khác phụ hoàng y chưa thoái vị, nếu đại hoàng huynh y còn chưa chiếm được ngôi hoàng đế, tại sao lại rời khỏi hoàng cung trong lúc này?

Nói không chừng có âm mưu gì đó ở đây.

Suy tư một lúc lâu, không lần ra đầu mối, Phượng Lăng phiền não vỗ bàn một cái, “Hắn đến tột cùng là muốn làm gì đây?”

Lý Toàn trầm ngâm không nói, trong lòng hắn cũng đang nghĩ về vấn đề này.

“Vậy phụ hoàng thì sao? Ngươi có nghe tin tức gì về phụ hoàng không?”

“Không có.” Lý Toàn xấu hổ cúi đầu.

Phượng Lăng biết việc này không thể trách Lý Toàn được, hoàng cung đại nội canh gác nghiêm ngặt như vậy, làm sao có thể dễ dàng tra ra được tin tức trong thâm cung, hơn nữa phụ hoàng y lúc này hành động khó khăn, đúng là khó càng thêm khó.

Làm sao đây? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ thể tìm cách tiếp cận phụ hoàng rồi bàn bạc tiếp vậy.

“Ngày mai hoàng huynh ta xuất chinh phải không? Vào lúc nào?” Phượng Lăng có chút do dự lên tiếng.


“Chính ngọ sẽ xuất phát.”

Phượng Lăng nhìn Lý Toàn, hiếm khi y dùng biểu tình nghiêm túc như vậy để nhìn hắn, y chậm rãi lên tiếng, “Ngươi nói có biện pháp nào có thể thâm nhập vào hoàng cung không? Ngay lúc chính ngọ, bởi vì… vào lúc đó, mọi người sẽ tập trung vào đại hoàng huynh đích thân xuất chinh, sẽ thuận lợi hơn.”

Lý Toàn do dự một chút, hắn thực lo lắng cho an nguy của Phượng Lăng, “Ngài cứ ở lại khách *** chờ tin tức, để mình ta đi là được rồi.”

Phượng Lăng kiên quyết nói, “Không được, ta nhất định phải đi, dù đây là âm mưu của hoàng huynh, ta cũng chấp nhận!”

Những lời này Phượng Lăng nói đúng vào điều Lý Toàn đang nghi ngờ, Lý Toàn nhíu mày, “Ta không thể để ngài mạo hiểm như vậy được.”

Phượng Lăng tự thân cũng biết chuyến đi lần này là vô cùng nguy hiểm, bất quá y vẫn phải làm, cũng không cần phải giấu diếm Lý Toàn, y thẳng thắn nói, “Nếu như ta không đi, để ngươi mạo hiểm một mình, đến lúc đó, nếu ngươi bị bắt thì một mình ta ở bên ngoài có thể an toàn được sao? Chẳng bằng hai chúng ta cùng đi, cho dù có bị bắt, lúc đó ngươi vẫn bảo hộ cho ta là được rồi.”

Hắn nói như thế, thật ra cũng có chút đạo lý, dù sao Lý Toàn hẳn cũng chẳng thể đảm bảo mình có an toàn trở về hay không.

“Vậy…..” Lý Toàn có chút dao động.

“Việc này cứ quyết định vậy đi, buổi trưa ngày mai ngươi tìm cách đưa ta vào cung!” Phượng Lăng thản nhiên ra lệnh, không để cho Lý Toàn có chút cơ hội phản bác.

Quyết định lần này khiến Lý Toàn cả đêm chẳng thể chợp mắt nổi, hắn quyết muốn dùng thời gian ăn điểm tâm khuyên nhủ Phượng Lăng bỏ đi ý định, thế nhưng, như đã có chủ định sẵn từ trước, Lý Toàn dù có khuyên nhủ thế nào cũng chỉ uổng công tốn sức.

Thấy sự tình lần này không còn cách cứu vãn, Lý Toàn đành chuẩn bị cho việc đột nhập vào hoàng cung, không bàn cãi thêm tiếng nào nữa.

Chính ngọ mỗi ngày, ngự thiện phòng điều nhập thực phẩm vào, hơn nữa khi ra vào, cấm vệ điều tỉ mỉ kiểm tra mấy chiếc xe vận chuyển, nhưng hôm nay là ngày đại hoàng tử xuất chinh, đội ngũ vận chuyển lương thực chỉ có thể vào hoàng cung từ cửa hông, phần lớn cấm vệ tập trung tại cửa chính, cho nên cửa hông cũng không kiểm tra nghiêm ngặt như mọi khi.

Đội xe ngựa vận chuyển nguyên liệu dừng lại tại một tiểu viện phía sau ngự thiện phòng, sau khi sắp xếp xong, mọi người rời đi, chiếc xe chở đầy lu chậu đột ngột phát ra tiếng động, một người nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe, lấy tay áo lau sơ khuôn mặt, rồi đi đến một chiếc xe vận chuyển khác.


“Tam hoàng tử, người không sao chứ?” Hắn nhỏ giọng hỏi, vừa đỡ người trong xe ra.

Gỡ vài thứ bám trên người, cuối cùng người ở phía dưới cũng có thể đứng lên, khuôn mặt y đỏ bừng, nếu không lôi y ra sớm, chỉ sợ y đã sớm chết trong đó mất rồi.

Mới vừa cảm nhận được không khí bên ngoài, Phượng Lăng có cảm giác như vừa được tái sinh, y thở hổn hển, lại nhịn không được bực tức trong lòng, oán giận nói, “Ngươi…. tên Lý Toàn chết tiệt nhà ngươi, cứ tưởng nghĩ ra được biện pháp gì hay ho, cư nhiên lại bắt ta trốn trong…. xe thịt heo này… ọe… ta muốn nôn!”

Lý Toàn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng giúp y thông khí, áy náy nói, “Đã ủy khuất ngài rồi!”

Bỗng nhiên, Phượng Lăng đẩy mạnh Lý Toàn ra, mặt trắng bệch lên tiếng, “Ngươi… ngươi… cách xa ta một chút!”

Lý Toàn khó hiểu nhìn Phượng Lăng, hắn vừa định tiến lên thì Phượng Lăng sợ đến mức nhảy dựng lên nói, “Ngươi không được tới đây, ta không chịu nổi mùi trên người của ngươi đâu!”

Lúc này Lý Toàn mới phát giác ra, trên người hắn nồng nặc mùi cá, lúc nãy hắn trốn trong xe đựng cá tươi mà.

Trộm được hai bộ trang phục trong ngự thiện phòng để thay, lúc này Phượng Lăng mới để cho Lý Toàn đi theo bảo hộ bên cạnh mình, hai người cải trang thành người đưa thức ăn tới cho hoàng thượng, quang minh chính đại hành tẩu trong cung, nếu gặp cung nhân hoặc thị vệ, Phượng Lăng liền cúi đầu đi phía sau Lý Toàn, tránh cho người khác nhận ra thân phận của mình.

Đi tới trước tẩm cung của quân vương, nói với thị vệ ngoài cửa đang canh gác là họ muốn đưa đồ ăn vào để hoàng thượng dùng, thị vệ nhanh chóng gọi tên thái giám bên trong ra tiếp nhận, Phượng Lăng nhịn không được muốn lén xem tình hình bên trong, lại thấy tên thị vệ canh gác đang liếc nhìn y, Lý Toàn nhanh chóng kéo y rời khỏi nơi đó.

Hai người đi vào trong ngự hoa viên, Phượng Lăng giật tay Lý Toàn ra, giận dỗi dựa vào một hòn non bộ.

Lý Toàn cảnh giác quan sát xung quanh, không có ai, hắn đi đến bên cạnh Phượng Lăng, thấp giọng dỗ dành, “Tam hoàng tử, người đừng vội, sẽ vào được mà, ta sẽ tìm cách.”

“Chờ, chờ, chờ, chờ…. Ta chờ đến không nhịn được nữa rồi!” Phượng Lăng cắn môi nói.

Lý Toàn đang muốn tiếp tục xoa dịu y, lại nghe tiếng người từ đâu hô lớn, “Ai đang ở đó?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận