CHƯƠNG 19
Nam nhân kia nghe thấy tiếng động vội quay ra, liếc nhìn Lý Toàn một cái khiến gã có chút kinh hãi, dung mạo của người này tinh tế, cực kỳ đẹp mắt, so với Phượng Lăng cũng không hề thua kém chút nào, hơn nữa lại có khí chất khiêm tốn nhẹ nhàng, khiến cho người khác vừa nhìn thấy đã nảy sinh hảo cảm.
“Nếu đại phu phải làm việc thì ta không làm phiền nữa.”
Nam tử kia rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, quay sang nói với đại phu một câu, sau đó liền rời khỏi dược quán, nhìn y hành tẩu như gió, Lý Toàn không khỏi kinh ngạc, khinh công của người này thật là lão luyện.
Đổi dược xong, Lý Toàn cũng định trở về thì đại phu đột nhiên lên tiếng, “Không xong, vị công tử lúc nãy để quên đồ ở đây rồi.”
Nghĩ đến vừa rồi cũng chỉ có vị bạch y công tử đến đây, Lý Toàn nhiệt tình nói, “Đại phu, ngươi biết nhà y ở đâu không? Ta thay ngươi mang đến cho y cũng được.”
“Biết, biết.” Đại phu bận rộn không ngừng nên liền vui mừng gật đầu, cảm kích nói, “Làm phiền ngài rồi, trong nhà y có người bị thương, thuốc này phải dùng hàng ngày, thiếu một lần cũng không được.”
Đại phu vẽ lại đường đi cho Lý Toàn, hắn theo đó đi ra khỏi thành, tới một cánh rừng rất ít người lai vãng, rồi cứ đi theo đó, hắn mơ hồ nhìn thấy một căn nhà ở phía sâu trong rừng, khi đến gần hắn mới nhìn rõ đây là một căn nhà tranh, có một người đứng trước cửa, hắn nghĩ người đó chính là bạch y thư sinh mà hắn cần tìm.
Lý Toàn đang định tiến lên thêm vài bước thì người kia đột nhiên quay lại, khuôn mặt của người đó khiến hắn không khỏi giật mình kinh ngạc, người đang đứng đối diện với hắn chẳng phải là đại hoàng tử Phượng Quân mà mọi người vẫn ra sức tìm kiếm bao lâu nay hay sao?
Chuyến đi này quả là không uổng phí, thật là quá trùng hợp.
Nhưng hắn thấy rõ ràng là Phượng Quân đã gầy hơn trước rất nhiều, bộ áo vải rộng rãi che khuất thân hình cao ngất của người ấy, ống tay áo theo gió tung bay, ánh mắt phóng ra rất xa, có chút mê võng, nhưng lại không còn đấu chí của ngày xưa nữa.
Nơi Lý Toàn đang đứng cây cối rất rậm rạp, Phượng Quân hẳn là chưa thể phát hiện ra được, Lý Toàn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, sợ chính mình đột ngột xuất hiện sẽ khiến đối phương kinh hãi, nhất thời cũng không có phản ứng gì.
“Đã theo tới đây rồi sao?”
Một thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng, Lý Toàn cũng không giật mình, chậm rãi xoay người lại, nhìn bạch y nhân ở phía đối diện đang mỉm cười rồi nói, “Là ngươi cố ý để ta theo tới nơi này, không phải sao?”
Lý Toàn đột nhiên minh bạch tất cả, từ khi hắn rời khỏi khách ***, hắn đã rơi vào kế hoạch của đối phương, thoáng nhìn căn nhà tranh đó một lần nữa, lúc này nơi đó đã không còn thân ảnh của Phượng Quân.
Bạch y nhân cười mà không nói, vươn tay ra trước mặt Lý Toàn.
Lý Toàn hiểu ý, đem vài bao dược hoàn trả lại cho y rồi nói, “Ngươi là ai?”
Hắn không cảm thấy nam nhân này có địch ý, đến tột cùng kẻ này là địch hay là bạn?
Suy nghĩ một hồi lâu, Lý Toàn âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nếu như đối phương đang dùng kế điệu hổ ly sơn, như vậy người đang gặp nguy hiểm chính là Phượng Lăng rồi.
Bạch y nhân kia giống như có thể hiểu được ý nghĩ của hắn, liền nói:”Ngươi đừng lo lắng, ta không có âm mưu gì cả, chỉ là nhìn thấy ngươi bận rộn hồi lâu mà vẫn không tìm được người nên ta chỉ muốn giúp ngươi một phen mà thôi.”
“Tại sao ngươi lại biết ta đang đi tìm người? Tại sao lại biết người ta muốn tìm là ai?” Lý Toàn liên tục hỏi, thâm tâm hắn bắt đầu có sự cảnh giác với người này.
“Ta đương nhiên biết, kể cả thân phận của hắn, thân phận của ngươi, à, còn cả vị tiểu công tử đang ở trong khách *** kia nữa.” Bạch y nhân chậm rãi nói.
“Ngươi đến tột cùng là người phương nào?” Lý Toàn trầm giọng hỏi, đoàn người bọn họ bí mật xuất cung, vậy mà bạch y nhân này lại có thể điều tra rõ ràng như vậy, nếu là địch nhân, thật sự không ổn…
“Ta vốn chỉ là một kẻ nhàn tản ẩn cư nơi núi rừng mà thôi, không đáng để nhắc tới.”
Đương nhiên Lý Toàn hoàn toàn không tin những lời y nói, Lý Toàn cũng không vòng vo nữa, “Đã như vậy, ta muốn đưa người kia đi.”
“Cái này thì không thể được à nha, ta mang ngươi tới nơi này, cũng không phải để cho ngươi đưa hắn trở về.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ý tứ của ta rất đơn giản, muốn đưa người trong căn nhà kia về không phải là không được, bất quá phải để cho lão đại của ngươi đích thân tới đón hắn về.”
Lý Toàn kinh hãi, chẳng lẽ y đang muốn nói đến… hoàng thượng sao?
Bạch y nhân cười cười, nói: “Ta nghĩ trong lòng ngươi cũng hiểu rõ rồi, ngươi trở về truyền lời lại, để cho người kia đích thân đến đây một chuyến, ta sẽ cung kính đón tiếp.”
“Chờ một chút, nếu ta vẫn cứ đoạt người mang đi thì sao?” Lý Toàn ngăn y lại rồi nói tiếp.
“Ngươi cho rằng nếu không thập phần chắc chắn thì ta sẽ dễ dàng bại lộ hành tung hay sao?” Ánh mắt của bạch y nhân lướt đến trên vai Lý Toàn, cười nói:”Hảo hảo dưỡng thương đi, sau này sẽ có cơ hội gặp lại.”
Thoáng một cái đã không nhìn thấy bóng dáng của bạch y nhân kia, Lý Toàn sửng sốt, lập tức minh bạch một chuyện, thân thủ của đối phương chắc chắn đã vượt qua hắn.
Lý Toàn mang tâm sự nặng nề mà trở lại khách ***, vừa vào đến cửa phòng đã nhìn thấy Phượng Lăng chống tay đứng đó, hắn vội vàng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy thế, những người khác đều thức thời lui ra ngoài.
“Vừa rồi ngươi đã đi đâu? Đi đổi dược thôi mà cũng cần đổi mất cả một ngày trời thế hả?” Phượng Lăng tức giận hỏi, Lý Toàn xuất môn mãi không về, trên người lại đang có thương tích, hại y ở trong khách *** lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.
Lý Toàn do dự một chút rồi nói, “Thần đã gặp đại hoàng tử.”
“Cái gì?” Phượng Lăng thất kinh, vội vàng đi tới trước mặt Lý Toàn, vẻ mặt vẫn còn chưa bình tĩnh được, “Ngươi vừa nói gì? Ngươi nhìn thấy ai?”
Nhìn y trợn mắt kinh ngạc như vậy, Lý Toàn liền lặp lại, “Đại hoàng tử vẫn còn sống, bình an vô sự.”
“Đáng ghét.” Phượng Lăng vừa nghe xong liền buột miệng nói ra hai chữ này, tức giận đi tới trước bàn, nắm tay thành quyền rồi đấm mạnh xuống bàn một cái, tin tức này đối với y mà nói thì chính là một hung tin!
“Ngươi xác định đó là hoàng huynh ta sao? Có thể nhận lầm người hay không?” Y không tin, một người biến mất lâu như vậy, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?
“Không có sai.” Lý Toàn như đang nghĩ tới điều gì đó, ngập ngừng một hồi lâu rồi nói, “Đáng tiếc thần làm việc bất lợi, không thể đưa đại hoàng tử trở về.”
Nhìn vẻ mặt mất mát của gã, Phượng Lăng suy đoán:” Y không muốn hồi cung sao?” Nếu Phượng Quân có ý nghĩ đó thì đây quả là một chuyện tốt hiếm có.
Lý Toàn lắc đầu nói:” Thật đáng tiếc, thần chưa thể nói chuyện trực tiếp với đại hoàng tử được, người cứu sống đại hoàng tử có võ công vô cùng cao cường, y không muốn để cho thần vào gặp đại hoàng tử, chỉ bắt thần truyền tin lại, nói là nếu muốn Đại hoàng tử hồi cung, thì phải để Hoàng thượng tự mình tới đón.”
“Trên đời này làm gì có đạo lý phụ thân đi nghênh đón nhi tử? Nếu y không muốn trở về thì cứ tiếp tục ở bên ngoài cũng tốt lắm, trong cung ít đi một người cũng không có gì khác biệt, y nghĩ rằng bản thân y là bảo bối sao?”
Phượng Lăng chỉ ước gì Phượng Quân không trở về hoàng cung nữa, tự nhiên lơ đễnh, giọng nói lại càng không che đậy sự trào phúng, Lý Toàn thấy vậy chỉ biết trầm tư mà thở dài.
Hoàng thượng là vua của một nước, làm sao có thể dễ dàng xuất cung như vậy được, thế nhưng ý tứ của bạch y nhân kia cũng rất rõ ràng, nếu hoàng thượng không đến, chắc chắn bọn họ không thể đưa Phương Quân hồi cung được, mặc dù hắn có thể nhanh chóng triệu hồi những thị vệ đang tỏa ra các nơi tìm kiếm về để cùng nhau xông vào cứu người, nhưng không hiểu vì sao bạch y nhân này lại có thể nắm rõ hành động của bọn họ, chỉ sợ bọn họ vừa chuẩn bị hành động thì nơi đó đã chỉ còn là một căn nhà trống mà thôi.
Còn nữa, gã cũng lo lắng nếu tự tiện hành động sẽ làm ảnh hưởng đến an nguy của Phượng Quân, bởi vì hiện tại gã không thể tra rõ bạch y nhân kia có hảo ý tương trợ đơn thuần hay không, nếu như đối phương tâm hoài bất quỹ, gã làm sao có thể để Phượng Quân gặp nguy hiểm được?
Lý Toàn chưa nghĩ ra phương pháp giải quyết, mi tâm càng lúc càng nhíu lại, Phượng Lăng oán giận một hồi, quay sang nhìn, lại thấy bộ dạng thất thần của Lý Toàn, khiến y lại bừng bừng tức giận.
“Này! Ta đang nói chuyện, ngươi phát ngốc cái gì đấy?”
Bị y quát lớn như vậy, Lý Toàn vẫn chưa hiểu tại sao, bất quá là dứt khỏi luồng suy nghĩ để trở về hiện tại mà thôi, hai người cứ như vậy, mắt to mắt nhỏ trừng nhau một hồi lâu, Lý Toàn da mặt mỏng nên đành phải lên tiếng, “Ngài vừa nãy nói gì với thần?”
Phượng Lăng dùng sức cắn răng, tức giận mà không thể làm gì khác, trong lòng tràn ngập phẫn nộ cùng nồng đậm ủy khuất. Y liếc mắt một cái liền nhận ra trong đầu óc Lý Toàn lúc này hoàn toàn là chuyện của Phượng Quân, y chán ghét như thế, y không muốn Lý Toàn quan tâm đến chuyện của ai khác ngoài y, cho dù y có thể chịu được sự thiên vị của phụ hoàng, nhưng y tuyệt đối không thể tiếp nhận việc Lý Toàn không quan tâm đến y.
Người khác cũng có thể không coi trọng y, nhưng Lý Toàn thì không được, chính là không được, thấy Lý Toàn lo lắng cho người khác, tâm trạng của y sẽ không thoải mái, sẽ khó chịu, thậm chí còn không chịu thua kém mà muốn khóc, y căm hận bộ dáng mềm yếu này của mình, nhưng trái tim của y lại không tự chủ được mà để cho Lý Toàn ngày càng chi phối tâm trạng của mình.
Mỗi khi Lý Toàn liều mạng bảo vệ y, y lại có một loại cảm giác vô cùng an tâm; khi Lý Toàn bị thương, y lại cảm thấy đau đớn hơn cả khi bản thân y bị thương; mỗi khi Lý Toàn nhắc tới Phượng Quân với bộ dạng không thể che dấu sự ngưỡng mộ, lại khiến cho y cảm thấy ghen ghét không thôi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...