Đoạt Tướng

CHƯƠNG 16

“Làm cái gì vậy?” Phượng Lăng nghi hoặc nhìn hắn.

 

Nghĩ đến Phượng Lăng vì muốn cứu hắn mà phải hy sinh bản thân, Lý Toàn cảm thấy cho dù hắn có chết cũng không đủ để bù đắp, không tự chủ được mà dần dần nắm chặt hai tay lại.

“Au au au, ngươi làm ta đau đấy!” Phượng Lăng không chịu nổi mà hô lên.

“Xin lỗi, ta… thần…” Lý Toàn vội vàng buông tay ra, lúc này chỉ cảm thấy thương tiếc đến chẳng biết làm thế nào, thấy y chà xát khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đến đỏ bừng lên, liền nhẹ nhàng xoa xoa mặt y, lẩm bẩm nói, “Thần lau cho ngài, ngài đừng làm đau chính mình.”

“Ngươi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Phượng Lăng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nguyên do.

Trầm mặc một hồi, Lý Toàn nức nở nho nhỏ mà nói, “Kỳ thực ngài không cần giấu diếm, thần đều đã biết.

“Biết cái gì?”

Lý Toàn hiểu rõ loại sự tình này khó mở miệng đến mức độ nào, người bình thường còn không thể chịu đựng nổi, chứ đừng nói đến người tâm cao khí ngạo như Phượng Lăng, bởi vậy trong lòng hắn cũng khó chịu tới cực điểm, chỉ hận không thể đem bản thân ra gánh chịu thiên đao vạn quả.

Hổ thẹn trong lòng khiến cho hắn ngay cả dũng khí nhìn vào Phượng Lăng cũng không có, hạ giọng nói, “Thần nghe thấy hai kẻ đến thượng dược cho thần nói… nói… ngài dùng chính sự thuần khiết của mình để đổi lấy tính mạng của thần…”


Vừa dứt lời, biểu tình của Phượng Lăng liền trở nên xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn của y cũng đỏ bừng lên, thấy y như vậy, Lý Toàn lại càng nghĩ y thực sự đã bị làm nhục.

“Sau khi hộ tống ngài trở về hoàng cung, thần nhất định sẽ lấy cái chết để đền tội.”

Phượng Lăng vừa nghe hắn nói vậy, vội la lên, “Đừng có ở đó thay ta quyết định mọi việc nữa, ai muốn ngươi chết hả? Ta cũng đâu bị làm sao.”

Lý Toàn nghi hoặc nhìn y khiến khuôn mặt y lại đỏ bừng lên, không quá cam nguyện mở miệng giải thích, “Cái loại chuyện mất mặt thế này ta căn bản một chữ cũng không muốn nhắc lại, không nghĩ tới cư nhiên lại để cho ngươi biết được mất rồi, bất quá ngươi cũng đừng hiểu nhầm, hoàn toàn chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì, ta bất quá là dùng chút thủ đoạn, diễn một vở kịch trước mặt bọn sơn tặc đó thôi.”

Bất đắc dĩ, Phượng Lăng không thể làm gì khác hơn là kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Lý Toàn nghe.

Hóa ra, bọn họ có thể thuận lợi chạy ra khỏi sơn trại là vì Phượng Lăng có mang theo một túi hương, bên trong đựng đầy mê dược do thái y đặc chế.

Lúc đó, Phượng Lăng bị đưa ra khỏi đại lao, gã đầu mục không có hảo ý ném cho y một bộ y phục, nói là thân y dính máu, bảo y đi thay một bộ y phục sạch sẽ, mà bộ y phục kia, y vừa nhìn đã biết là của nữ nhân, đánh chết cũng không chịu thay, đối phương liền lấy tính mạng của Lý Toàn ra để uy hiếp, y thầm nghĩ bản thân vừa rồi quả là nông nổi, chẳng lẽ muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Cuối cùng y đành phải thuận theo ý của gã sơn tặc kia.

Sự phục tùng của Phượng Lăng cũng khiến bọn sơn tặc mất đi một phần cảnh giác, hơn nữa y thoạt nhìn đã thấy dáng dấp văn nhược của kẻ ăn sung mặc sướng từ nhỏ, gã đầu lĩnh của bọn sơn tặc liền cho rằng chỉ cần giam giữ  Lý Toàn thật tốt, Phượng Lăng căn bản sẽ không thể uy hiếp bọn hắn.

Phượng Lăng chịu nhục, bị bọn chúng ép phải trát lên mặt rất nhiều son phấn, gã đầu mục đắc ý đưa y tới trước mặt mọi người, khiến cho tất cả mọi người cùng cảm thấy kinh diễm. Sau đó, bọn sơn tặc bắt đầu uống rượu  mua vui, Phượng Lăng liền nhân cơ hội này mà bỏ mê dược vào trong rượu, đợi tất cả bọn chúng mê man không rõ liền chạy đi cứu Lý Toàn ra.

Nghe Phượng Lăng tự thuật lại xong, Lý Toàn không khỏi nhìn y bằng cặp mắt khác, hắn cảm giác bình thường mình đã xem nhẹ vị tam hoàng tử này, không nghĩ tới tại thời điểm mấu chốt, y lại có dũng khí như vậy.


“Nói vậy, ngài thực sự không có bị…”

“Câm miệng!” Phượng Lăng quát lên, tức giận nói, “Ngươi nghĩ rằng ta là ai, ta sao có thể để cho bọn loại hỗn trướng đó chiếm tiện nghi của ta?”

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì, ta yên tâm rồi.” Lý Toàn lúc này mới triệt để thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thoải mái hơn không ít, đỡ một bên vai đang bị thương của mình ngả vào gốc cây nghỉ ngơi một lát.

“Ta đương nhiên không có việc gì, người có việc cũng chỉ có một mình ngươi.” Phượng Lăng hừ lạnh, khóe mắt hướng tới vết thương của Lý Toàn.

“Chỉ cần ngài bình an vô sự, cho dù có muốn lấy tính mạnh của thần để đổi lại cũng có thể.” Lý Toàn cười cười, những lời hắn vừa nói ra hoàn toàn xuất phát từ trong thâm tâm.

Phượng Lăng tức giận cắn môi, y tuyệt đối không thừa nhận bản thân vừa bị những lời nói của Lý Toàn làm cho cảm động, hơn nữa y mới không cần Lý Toàn dùng tính mạng đổi lấy mình, y chỉ cần Lý Toàn cả đời này chỉ trung thành với một mình y, nếu mạnh còn không có, thì còn nói gì đến trung thành hay không nữa?

“Ngươi cho là ngươi có mấy cái mạng hả? Nói mà không biết ngượng!” Y giả bộ khinh thường, bĩu môi nói.

“Tuy rằng Lý Toàn ta chỉ có một mạng, thế nhưng từ nay về sau mạnh của ta đều nằm trong tay ngài.” Ngoại trừ điều đó, Lý Toàn thật sự không thể nghĩ tới điều gì đáng để báo đáp lại Phượng Lăng.

“Chậc chậc… ngươi đã nói như thế, ta đây đành phải miễn cưỡng nhận lấy a.”


Phượng Lăng trong lòng vô cùng vui vẻ, mặc dù lần này gặp phải bọn sơn tặc chỉ là ngoài ý muốn, thế nhưng lại có thể khiến Lý Toàn cam tâm tình nguyện hướng về phía y, cũng coi như không uổng phí lần xuất cung này.

Nói thật, hiện tại nghĩ đến, y vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, nếu không phải là vận khí tốt, y chưa chắc đã thành công được, cũng không dám chắc hai người bọn họ có thể toàn thây thoát ra hay không, đương nhiên, y cũng có thể mặc kệ sự sống chết của Lý Toàn, chỉ là lúc đó nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt khi đang mê man nằm trên mặt đất của Lý Toàn, trong lòng y vô cùng hoảng loạn, cũng không thèm lo lắng cho an nguy của bản thân mà chỉ nghĩ làm cách nào để cứu được hắn.

Vừa nghĩ như thế, y vừa bực mình về hành vi của mình vừa buồn cười, đường đường là một hoàng tử, chỉ vì muốn giải cứu cho một kẻ thần tử bình thường không có gì quan trọng mà lại lấy chính bản thân mình ra để đánh đổi, loại hành vi này thực sự không tính là sáng suốt. Trong thiên hạ, cho dù là chủ tử nhân hậu tới mức nào cũng không nhất định sẽ hy sinh như y, huống hồ việc Lý Toàn liều mạng bảo hộ cho y chính là lẽ thường tình, thậm chí có khi còn là một sự vinh quanh, y vốn không cần liều mình cứu mạng Lý Toàn.

Đến tột cùng là vì cái gì lại khiến y làm ra loại sự tình mất hết lý trí như vậy? Lẽ nào là bởi vì Lý Toàn từng bảo hộ y, đã cho y một phần ấm áp, lắng nghe bí mật của y, dịu dàng an ủi vỗ về y…

Y bỗng nhiên phát hiện, không biết là bắt đầu từ bao giờ, hình ảnh của Lý Toàn đã chiếm một vị trí rất lớn trong tâm trí y, mà bọn họ mới chỉ ở chung có mấy tháng.

“Tam hoàng tử?”

Thanh âm của Lý Toàn làm Phượng Lăng bừng tỉnh, y nghiêng mặt chăm chú nhìn nam tử đang bị thương, phải dựa vào gốc cây trước mặt để nghỉ ngơi, nhưng lại chưa từng kêu đau một tiếng, trong nội tâm của y tràn ngập sự hoang mang.

“Có chuyện gì sao?” Lý Toàn quan tâm hỏi.

Phượng Lăng thu hồi ánh mắt, lắc đầu, những chuyện tạm thời chưa nghĩ ra được thì trước mặt cứ bỏ qua một bên đã. Y vơ lấy mái tóc đang rối tung của mình, lầu bầu nói, “Bất tiện quá!”

“Nếu như ngài không chê . . .” Lý Toàn lấy ra cái trâm cài tóc Phượng Lăng trả lại cho hắn lúc trước, có trời mới biết tại sao hắn lại luôn mang theo cái trâm này trong người, nhưng lúc này lại vô cùng tiện lợi.

Phượng Lăng tức giận cười lạnh một tiếng rồi nói, “Ngươi là cố ý sao? Cố ý giữ lại cây trâm, chờ đến lúc này mới mang ra để khiến ta khó xử?” Đã ném đi hai lần, nhưng cả hai lần đều trở lại trên tay y, chẳng lẽ đây là ý trời đã định trước y nhất định sẽ trốn không thoát?

Lý Toàn nghe y nói như vậy, cho rằng y đang hiểu lầm mình, vội nói, “Thần tuyệt đối không có ý này, nếu ngài thấy nó chướng mắt, thần sẽ lập tức ném nó đi.”


Phượng Lăng giật lấy chiếc trâm cài tóc rồi nói, “Nói ngươi ngốc quả thật không sai, ném đi rồi thì ta lấy gì để vấn tóc lên?”

“Ta. . .”

“Được rồi, được rồi, ta cũng không tức giận.” Phượng Lăng vừa vấn tóc lên vừa nhỏ giọng nói, “Ngu ngốc đến cả những điều này mà cũng không phân biệt được . . .”

Nói xong, y cũng đã vấn tóc xong, dưới ánh trăng, khuôn mặt của y toát lên vẻ thanh lệ thoát tục, khiến Lý Toàn nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.

“Ngài thật đẹp.” Không biết là ma xui quỷ khiến như thế nào mà Lý Toàn lại buột miệng nói ra những lời này.

Phượng Lăng kinh ngạc trợn tròn hai mắt, tuy rằng lúc trước Lý Toàn cũng từng nói vậy, thế nhưng lúc này ánh mắt của Lý Toàn lại lộ ra sự tán thưởng không cần che giấu, làm cho Phượng Lăng vốn đã quen nghe những lời a dua nịnh hót cũng phải đỏ mặt.

Thực sự là quá mức kỳ lạ!

Phượng Lăng đỏ mặt, tim đập liên hồi, căn bản đã quên trách cứ Lý Toàn vô lễ, chính Lý Toàn cũng đã nhận ra bản thân vừa nói cái gì, liền lộ vẻ mặt xấu hổ, sau đó vội vàng cúi gầm xuống đất. Hai người ngồi đối diện với nhau không nói gì, thế nhưng chính sự im lặng này lại càng khiến hai người ngại ngùng hơn.

Một lúc lâu sau, mắt thấy trời sắp sáng, Phượng Lăng nhỏ giọng nói, “Đi thôi, thương thế của ngươi không thể trì hoãn thêm nữa, sau khi hạ sơn ta sẽ tìm một đại phu đến xem bệnh cho ngươi.”

“Vâng.” Lý Toàn vừa đáp lời vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phượng Lăng vươn tay về phía hắn.

“Ngây ngốc ở đó làm gì? Nhanh lên một chút đi.”

Nghe thấy Phượng Lăng thúc giục, lúc này Lý Toàn mới thụ sủng nhược kinh mà nắm lấy bàn tay tinh tế của Phượng Lăng, thế nhưng khi chạm vào rồi, hắn mới phát hiện bàn tay này lại vững vàng ngoài sức tưởng tượng của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận