Đoạt Tình Quân Sư!

Ngượng ngùng lắc đầu, vừa rồi chỉ nghĩ làm sao để không bị Hình minh phát hiện, liền quên mất chuyện ăn uống. Dường như nghĩ đến cái gì, Hạ Mộc đột nhiên nói.

“Đúng rồi, anh cũng chưa ăn phải không. Vậy để tôi mời, xem như là bày tỏ lòng cám ơn.” Khi cậu nói xong thì xe cũng đồng thời dừng lại, Hạ Mộc khó hiểu nhìn chung quanh. Đang nhìn quanh thì thấy một nhà hàng sang trọng, cả người nhất thời cứng đờ.

Hạ Mộc có phải tự lấy đá đập lên chân mình hay không a?! Hạ Mộc tuy là nói mời khách, thế nhưng… Nhà hàng sang trọng như vậy khẳng định giá cả rất cao, với tình hình kinh tế hiện tại của Hạ Mộc không thể nghi ngờ mà nói là “đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương”. Má ơi, Hạ Mộc không có khả năng đi vào a!

Biểu tình khóc không ra nước mắt của Hạ Mộc làm sao thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Hi Nhĩ, Hi Nhĩ làm sao có thể cho phép Hạ Mộc lâm trận bỏ chạy. Cầm tay Hạ Mộc đi vào cửa xoay tròn, sau khi đặt Hạ Mộc vào chỗ bình thường Hi Nhĩ vẫn hay ngồi thì mới mở miệng nói.

“Cậu muốn ăn cái gì?”

“A?” Hạ Mộc lo quan sát bốn phía căn bản không nghe được Hi Nhĩ nói cái gì, một lòng nghĩ đến bản thân mình sắp phải cháy túi. Không khỏi lo lắng cho cuộc sống sau này, Hạ Mộc làm sao để vượt qua?

“Tôi nghĩ cậu có khả năng hiểu lầm, tôi cũng chưa có đồng ý lời mời cơm của cậu, nếu tôi đưa cậu đến thì đương nhiên là tôi mời. Suy nghĩ xem, cậu muốn ăn cái gì? Có muốn tôi giới thiệu một chút hay không?” Nhìn bộ dạng ỉu xìu của Hạ Mộc, làm Hi Nhĩ muốn an ủi mọi lo âu của cậu.

“Ách, anh nói là anh mời?” Thấy Hi Nhĩ gật đầu thì toàn thân đang căng thẳng thần kinh lúc này mới bình tĩnh lại, Hạ Mộc liền tươi cười “Cám ơn, vậy lần sau đến lượt tôi mời. Nhưng mà tôi nói trước một tiếng, tôi không có nhiều tiền cho nên…”

“Tôi biết, hiện tại chúng ta ăn cơm trước.” Cắt đứt lời Hạ Mộc muốn nói tiếp, Hi Nhĩ ôn nhu cười nói.

Thưởng thức thức ăn mỹ vị, Hạ Mộc cũng muốn uống một chút chai rượu vang đỏ thẩm kia. Bởi vì uống rượu không tốt cho giọng hát nên công ty qui định Hạ Mộc không được uống rượu, mà trước đây Hạ Mộc cao lắm cũng chỉ uống một chai bia mà thôi, cái vị đắng chát sau khi uống làm Hạ Mộc hoàn toàn không muốn thử lại. Hôm nay, ngửi được hương rượu nồng nàn, nhìn mắt Hi Nhĩ, Hạ Mộc cười xấu hổ.

“Cái đó, tôi có thể uống thử một ly không?” Đôi mắt tràn nhập mong đợi đang nhìn dung dịch đỏ thẩm tràn đầy trong ly rượu Hi Nhĩ đưa tới thì phát ra ánh sáng lấp lánh như chòm sao, nụ cười hạnh phúc ở khóe miệng làm Hi Nhĩ sửng sốt.

Đến khi Hi Nhĩ phát giác, thì Hạ Mộc đã uống hết ly rượu vang khá mạnh, lúc này còn đưa ly hỏi Hạ Mộc thêm ly thứ hai.


“Ha ha, tôi còn muốn.” Thực sự uống rất ngon, trách không được bọn họ lại thích uống rượu. Cầm cái ly cười ha ha, thấy lâu không có trả lời Hạ mộc liền trực tiếp đưa tay lấy chai rượu vang.

“Cậu, đừng uống! Như vậy rất dễ say.” Hạ Mộc uống thả cửa như vậy sẽ rất dễ dàng say, huống chi là Hi Nhi còn đã chọn loại rượu vang có tác dụng chậm đi mười phần, đối với người lần đầu uống rượu mà nói không thể nghi ngờ là tự mình chuốc lấy khổ cực.

Sau khi thấy chai rượu không còn lại bao nhiêu, Hi Nhĩ nổi lên dự cảm bất thường. Bên tai truyền đến tiếng khóc làm Hi Nhĩ nhíu mày.

“Oa… Anh khi dễ… tôi…” Hạ Mộc đang uống rượu hăng say đột nhiên bị người khác giật đi chai rượu nhất thời líu ríu khóc lên, hai mắt ủy khuất nhìn Hi Nhĩ.

Sau khi lau đi giọt nước mắt trong suốt, Hi Nhĩ thở dài bất đắc dĩ. Định xoay người rời đi nhờ nhân viên phục vụ lấy khăn mặt thì góc áo Hi Nhĩ bị người kéo lại, không cần nghĩ cũng biết là ai.

“Anh… muốn đi… hả?” Hai tay gắt gao kéo lấy góc áo, chỉ sợ Hi Nhĩ bỏ lại cậu một mình. Cuối cùng Hạ Mộc đơn giản ôm chặt lấy Hi Nhĩ, hai tay hai chân song song cuốn lấy thân thể thon dài. “Ha ha, như vậy anh… hấc, sẽ không bỏ lại tôi được. Ha ha…”

Hi Nhĩ nhìn hết thảy dở khóc dở cười, trước tiên chỉ có thể đặt Hạ Mộc ngồi xuống. Như vậy càng làm Hạ Mộc liên tục ôm cứng không thể động đậy, đừng nói đến rời đi. “Ngoan, cậu trước tiên ngồi xuống, tôi bảo đảm sẽ không rời đi. Được không?”

“Ưm… được rồi.” Nghiêng ngả cúi đầu, Hạ Mộc thả lỏng lực đạo, nhưng mà vẫn còn bám trên người Hi Nhĩ.

Bất đắc dĩ lần thứ hai thở dài, rõ ràng mình căn bản đang ông nói gà bà nói vịt. Không hề do dự Hi Nhĩ ôm lấy Hạ Mộc rời khỏi ghế, mà Hạ Mộc cũng tự hiểu càng rút sâu vào trong lòng Hi Nhĩ. Trước mặt mọi người nghẹn họng nhìn trân trân vào, Hi Nhĩ không thèm để ý đi tới chỗ người phục vụ đang mở sẵn cửa xe.

Bởi vì Hạ Mộc say đến thiếp đi nhưng vẫn nắm chặt vạt áo không buông, Hi Nhĩ chỉ có thể ôm Hạ Mộc lái xe. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình trạng như vậy, nhìn khuôn mặt bình thản của Hạ Mộc, không khỏi bật cười. Thông minh như Hi Nhĩ còn không biết phải làm sao, tình cảnh này quả là làm người khác không tưởng được.

“Thế này, cậu muốn buông cũng sẽ không buông tay được.” Khẽ hôn lên đôi môi hồng mịn của Hạ Mộc, nhẹ giọng thì thầm khẳng định.


Mông lung như là nghe thấy lời nói của Hi Nhĩ, Hạ Mộc mở ra đôi mắt mơ màn, thấy một cặp mắt màu xám chăm chú nhìn vào mình.

“Anh… là ai?” Trong trí nhớ cũng từng gặp một đôi mắt màu xám như thế, thế nhưng… cậu vì sao lại không nhớ được gì a?

“Hi Nhĩ, cậu a?” Ôm Hạ Mộc bước xuống chiếc xe thể thao, thoáng nhìn Ước Hàn vẻ mặt ngốc lăng biểu tình vô cùng kinh hãi, khóe miệng không khỏi tươi cười. Xem ra, Hi Nhĩ đã làm vị quản gia giật mình không nhỏ!

“Thiếu… thiếu gia, cậu ta… cậu ta…” Đầu lưỡi đảo qua vài lần vẫn không cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể run run chỉ vào người đang nằm trong lòng Hi Nhĩ.

“Hạ… Mộc…” Trả lời lại Ước Hàn cũng chính là người đã say đến bất tỉnh nhân sự, nghe Hạ Mộc trả lời lão quản gia thoáng cái ngốc lăng không biết làm sao, cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng cười sang sảng.

“Ước Hàn, ông gọi em ấy là phu nhân.” Lời nói của Hạ Mộc cũng làm Hi Nhĩ giật mình, nhưng không giống với Ước Hàn lúc nãy Hi Nhĩ nói. Chắc hẳn không ai so với Hi Nhĩ bất ngờ hơn cả, có thể Hi Nhĩ thực sự đã tìm được một bảo vật cũng nói không chừng.

“!” Nghe lời nói của thiếu gia như sét đánh ngang tai, nhìn bóng lưng thiếu gia rời đi Ước Hàn không khỏi nước mắt vui mừng. Ông rốt cục cũng đợi được, đợi được ngày này! Không cần biết thiếu gia lựa chọn là người nào giới tính gì, chỉ cần Hi Nhĩ hạnh phúc là được rồi, hạnh phúc là được rồi…

Vui mừng thở dài, Ước Hàn bước nhanh đuổi theo Hi Nhĩ đã đi xa.

Nhẹ nhàng đặt Hạ Mộc lên trên giường, Hi Nhĩ cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ước Hàn, ông đi lấy một cái khăn ẩm đến đây.”

“Vâng.” Liếc mắt nhìn gương mặt cực kỳ đỏ hồng của Hạ Mộc, Ước Hàn xoay người rời đi.

Chưa bao giờ thấy qua Hi Nhĩ đối với ai ôn nhu làm Ước Hàn vui mừng đồng thời cũng nghi hoặc hỏi “Thiếu gia, phu nhân làm sao vậy?”


“Không có việc gì, em ấy uống say. Ông xuống phía dưới lo công việc đi, nơi này có ta chăm sóc được rồi.”

Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Hi Nhĩ mới cởi quần áo của Hạ Mộc. Thân thể gầy mảnh làm Hi Nhĩ không khỏi cau mày, nâng người lại lần nữa mê man, Hi Nhĩ vỗ nhẹ gương mặt Hạ Mộc nói.

“Ngoan, khoan ngủ đã, tỉnh tỉnh.”

“Ưm…” Cảm giác có người đang ở bên quấy rầy làm Hạ Mộc tỉnh lại, nhìn đầu sỏ Hạ Mộc bất mãn bĩu môi.

Biểu tình hờn dỗi làm Hi Nhĩ không khỏi rạo rực, nhưng mà Hi Nhĩ có việc quan trọng hơn còn phải làm. Đưa chén trà đến đôi môi đang hơi bĩu ra, dụ dỗ nói: “Này, mở miệng uống trà, như vậy em sẽ thoải mái hơn.” Nếu không chờ đến khi cậu tỉnh lại khẳng định sẽ đau đầu.

“A… Không được… Rất đắng…” Sau khi uống một ngụm trà đắng, Hạ Mộc không chịu uống nữa, Hi Nhĩ không còn cách nào đành phải tự mình uống một ngụm rồi rót vào trong miệng cậu.

Sau khi cho Hạ Mộc uống hết chén trà, Hi Nhĩ đang chuẩn bị rời đi không ngờ cổ bị một đôi tay mảnh gầy gắt gao ôm lấy, hai đôi môi không ngờ dán vào nhau, cái lưỡi mềm nhuyễn không ngừng liếm lên đôi môi mỏng gợi cảm.

Cảm giác được thân thể đang tiếp xúc với cái gì đó không xương mềm mại không khỏi trong nháy mắt xiết chặt, con ngươi màu xám trở nên sâu thẩm không thấy đáy, âm thanh mềm mại truyền đến bên tai làm lý trí của Hi Nhĩ hoàn toàn mất đi.

“A… Thật thoải mái…”

Hóa bị động thành chủ động, hai tay mạnh mẽ ôm lấy thân thể gầy mỏng, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi ngây ngô dấy lên lửa nóng khiêu loạn. Hạ Mộc lần đầu tiên hôn môi đột nhiên chuyển thành nụ hôn sâu nóng rực làm Hạ Mộc kêu lên sợ hãi, nhưng bởi vì đôi môi đã bị ngăn chặn nên chỉ có thể hàm lại trong miệng phát ra những thanh âm ư ư.

“Ư… Ưm…”

Cho đến không thở được thì khi hai tay gầy yếu bắt đầu kháng cự lại lòng ngực rắn chắc, Hi Nhĩ mới buông Hạ Mộc ra. Đôi mắt đen ướt át mơ màn nhìn chăm chú Hi Nhĩ, đôi môi sưng đỏ mở rồi đóng kịch liệt thở dốc, dường như bị mê hoặc Hi Nhĩ lại cúi xuống lần nữa hôn Hạ Mộc. Không nóng bỏng như vừa rồi, lần này là sự ôn nhu cùng triền miên, nhưng Hạ mộc vẫn bị động như ban nãy tùy ý Hi Nhĩ muốn hôn bao nhiêu thì hôn.

Phản ứng ngây ngô của người trong lòng làm trong đôi mắt màu xám ánh lên một tia sáng, tinh tế từ từ hôn xuống những điểm mẫn cảm ở cổ, ở vành tai, làm Hạ Mộc một trận run rẩy. Sợ hãi ngứa ngáy đẩy ra cái ôm của Hi Nhĩ thì Hạ Mộc lại càng bị Hi Nhĩ gắt gao giữ chặt vào trong khuôn ngực rộng lớn của mình, Hạ Mộc khó hiểu ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Hi Nhĩ.


“Đừng sợ, không có việc gì.” Hiểu rõ Hạ Mộc không quen với tình trạng này, Hi Nhĩ ôn nhu dỗ dành nói, hai tay liên tục xoa lấy tấm lưng thon gầy.

Nghe bên tai lời nói dịu dàng, cảm giác mình được bọc trong thân thể ôn nhu, Hạ Mộc không khỏi nở một nụ cười thỏa mãn.

“Hi… Nhĩ… Em… thích… anh…”

“Đồ ngốc, anh không chỉ muốn em thích mà thôi.” Khẽ hôn lên cái trán trơn bóng của Hạ Mộc, Hi Nhĩ ôn nhu cười nói “Anh muốn là người em yêu.”

“Yêu?” Nghiêng đầu suy nghĩ chữ yêu trong miệng Hi Nhĩ, nửa ngày sau kiên định nói “Được, nếu Hi Nhĩ muốn em liền cho anh, cho anh tình yêu của em.” Nói xong lập tức nũng nịu vùi đầu vào trong tấm ngực ấm áp.

Bộ dạng ngây thơ của Hạ Mộc không khỏi làm Hi Nhĩ càng tăng lực hai tay xiết chặt, cúi xuống bên tai mềm mại thì thầm thâm tình. Hi Nhĩ không nghĩ ra Hạ Mộc trong tình huống không biết gì lại có thể không nghi ngờ đem cho Hi Nhĩ tình yêu của bản thân như vậy, chỉ vì Hi Nhĩ cần!

“Anh yêu em, Mộc nhi.”

Vừa dứt lời, tình cảm nồng nàn cúi xuống nâng đôi môi của Hạ Mộc lên hôn. Cùng lúc đó, quầng sáng màu xám vây quanh bọn họ, ánh sáng thấm sâu rồi từ mỏng dần cho đến khi biến mất. Sau khi ánh sáng tán đi thì xuất hiện một mãng xà máu xám bay lượn, nhưng mà nó cũng chỉ là ảo ảnh. Mãng xà màu xám từ từ quấn xung quanh Hạ Mộc, cho đến khi hoàn toàn bao trùm trên người Hạ Mộc rồi mới biến mất.

Nhìn trên thân thể mỏng gầy của cậu xuất hiện hình xăm mãng xà màu xám Hi Nhĩ thỏa mãn tươi cười, yêu thương hôn theo mình mãng xà uốn lượn từ cẳng chân, bắp đùi, thắt lưng, lưng, vai cuối cùng là đầu mãng xà nằm ở ngay vị trí trái tim.

“A… A…”

Ướt át làm thân thể ngây ngô nếm thử *** liên tục giãy dụa, hình xăm mãng xà màu xám trên thân thể trắn nõn đang giãy dũa giống như đang uốn lượng.

“Mộc nhi, anh yêu em.” Mong muốn em sau khi tỉnh lại sẽ không sợ hãi, bởi vì khi anh không có bên cạnh em thì đã có nó sẽ bảo vệ cho em.

Ánh mặt trời ngoài phòng tươi đẹp, nhưng so ra lại không bằng nhiệt tình trong phòng. Nhớ một người hiểu chuyện đã từng nói qua “Người càng lí trí một khi đã động tình thì càng nhiệt tình”, hy vọng Hạ Mộc có thể tiêu hóa được lửa nóng đang dẫn phát ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui