Editor – Tử Dương
***
Mỗi lần nhớ tới Văn Nãi San là Đổng Từ phát rầu, cô xoa thái dương hỏi: "Hình như thứ em uống hôm qua có vấn đề thì phải?"
Bùi Tứ Trăn thờ ơ đáp: "Em nói xem?"
Mặt Đổng Từ biến sắc, nghe anh nói tiếp: "Lần này còn đỡ, chỉ là chút thuốc kích thích, nếu lần sau em còn qua lại với loại người như Văn Nãi San thì hậu quả thật khó lường."
Không cần nói thẳng Đổng Từ cũng biết anh đang ám chỉ điều gì, vì cô sinh trưởng trong một gia cảnh tương đối phức tạp, cả môi trường sống và môi trường làm việc cũng vậy.
"Trợ lý em đâu, sao không dẫn theo?"
"Visa của cô ấy gặp vấn đề."
"Về sau có vấn đề thì nhớ nói anh, anh sắp xếp người cho em."
"Ừ." Đổng Từ bộc bạch, kỳ thật nguyên nhân khiến cô bảo Tiểu Ngư ở lại là muốn nhờ cô ấy giúp cô trông coi tiến trình tu sửa căn lâm viên của Đổng gia.
Do cô bận không có thời gian, mà giao hết cho Cố Diễm Sinh thì không yên tâm.
Hơn nữa số người được Đổng Từ tin tưởng chắc phải đếm trên đầu ngón tay, thậm chí chưa đổi trợ lý lần nào.
Tiểu Ngư làm việc cho cô hơn mười năm, đương nhiên là người được cô tin tưởng nhất.
Còn về chiều trò của Văn Nãi San, nếu Đổng Từ không quá chén hoặc có trợ lý ở đó, có lẽ mọi chuyện đã không đi quá xa, may mà Bùi Tứ Trăn tới kịp.
Đổng Từ nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh."
Bùi Tứ Trăn quay đầu nhìn cô: "Miệng?" (*Ý bảo chỉ cảm ơn suông thôi à)
"Được rồi."
Đổng Từ cười khẽ, bước tới ôm cổ Bùi Tứ Trăn, hôn môi anh: "Thích không?"
Bùi Tứ Trăn đè ót Đổng Từ, lẳng lặng hóa chúng thành nụ hôn nồng cháy, thẳng đến khi người trong lòng thở hổn hển mới chịu buông: "Morning."
Đổng Từ đẩy anh ra, cười bảo: "Trời sắp tối mịt mà còn bày đặt diễn nụ hôn chào buổi sáng, em đói, có gì ăn không?"
"Anh đặt bữa rồi, để ngoài bàn."
"Anh tuyệt quá."
Đổng Từ vội vọt qua phòng bếp, ngồi xuống ăn bánh Scone, trên bàn là tấm biên lai với dãy số kếch xù đang liên tục nhắc nhở họ rằng, tối qua bọn họ đã điên cuồng cỡ nào.
Tiêu tiền như nước.
Đến giờ Đổng Từ vẫn nhớ cảm giác kích động ấy, chợt cảm thán: "Không ngờ anh là một tay chơi bài cừ khôi."
Bùi Tứ Trăn chân dài một bước, ngồi đối diện cô: "Những chuyện mà em không ngờ còn nhiều lắm."
Đổng Từ suy tư gật đầu: "Không sai, em cũng không ngờ anh lại dám kết hôn với em, anh không sợ em đổ tiền tìm luật sư giỏi, thậm chí mướn nguyên đoàn luật sư sang mỹ kiện tụng tài sản với anh à?"
Bùi Tứ Trăn ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt ung dung.
Đổng Từ thấy anh bình thản, sóng mắt hơi đổi: "Sao nào, anh tưởng em không dám? Vì em còn hôn thú với người khác, hay em là người của công chúng? Come on(*), kết hôn với anh chỉ mất một ngày và chia chát chút tài sản sau ly hôn đối với anh mà nói chỉ như muối bỏ bể, đổi lại nửa đời sau của em coi như vô lo vô nghĩ." (*Thôi nào)
Nói tới đây, cô cong môi: "Gấp ba lợi ích đã đủ khiến người ta bí quá hóa liều, huống chi là một vốn bốn lời, có thân bại danh liệt cũng đáng."
Tay Đổng Từ gõ nhẹ ly champagne, cô diễn như thật, từ khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều tỏ rõ khí khái bừng bừng dã tâm.
Hệt như cây anh túc(*) mọc cheo leo giữa vách núi, nguy hiểm mê người.
(*thuốc phiện)
Bùi Tứ Trăn nhìn cô chằm chằm, thật ra anh còn mong cô làm thật nữa là đằng khác, dù cô có dã tâm cách mấy, anh cũng quyết không buông tay.
Đối với anh, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không còn gọi là vấn đề.
Thật không may, Đổng Từ chỉ đang chơi kế khích tướng.
Bùi Tứ Trăn biết người phụ nữ lười biếng này chưa đủ hiếu thắng, bằng không với số tiền cược hôm qua, lấy thực lực của cô tại sao lại không thắng nổi?
Cô quá tùy hứng, hứng xong lại không làm cho đến nơi đến chốn.
Bùi Tứ Trăn cầm bình champagne trên bàn, đứng dậy giữ chiếc ly thủy tinh trong tay cô, rót vào đó thứ chất lỏng màu hổ phách.
Bọt khí nổi dần, nở thành đóa hoa đẹp đẽ rạng ngời, dẫn theo hương rượu cao cấp xông thẳng vào mũi, nhẹ ngửi một hơi liền biết đây là rượu hiếm.
Đổng Từ khép hờ mi mắt, champagne trượt qua cánh môi, đầu lưỡi nhẹ lay, tỉ mỉ cảm thụ vị rượu, tự dưng quên bén đề đài ban nãy.
Mãi đến khi người đàn ông phía sau ôm chầm lấy cô, dán vào tai cô nói: "Em đừng tính vậy, anh biết cách khác hay hơn."
Đổng Từ mở mắt, không tránh anh, nhẹ hỏi: "Cách gì?"
Bùi Tứ Trăn có điên mới để cô chạy, gặm cắn vành tai gần trong gang tấc: "Không cần thưa kiện, càng không cần thân bại danh liệt, chỉ cần em ngoan ngoãn làm Bùi phu nhân thì không những một phần mà hết chín phần còn lại đều cho em tất."
Đổng Từ cười, bờ vai run run.
Đương nhiên cô không tin.
Bùi Tứ Trăn nói, từng câu từng chữ như tẩm bùa: "Nửa đời sau của em, muốn gì có đó, kể cả sao trên trời."
Câu này thốt ra từ miệng anh quả thật rất có sức mê hoặc.
Không giống lời âu yếm, nhưng ngọt hơn lời âu yếm gấp vạn lần.
Người thường nói lời âu yếm hơn phân nửa là ngụy biện, không cam kết, không phụ trách, không đáng một đồng.
Nhưng câu "Kể cả sao trên trời" của Bùi Tứ Trăn lại không ngụy biện chút nào, có chăng chỉ là một ngôi sao, chỉ cần vị đại thiếu gia này vui thì nhiêu đó có xá là gì?
Đổng Từ bình ổn tâm trạng, ngữ điệu nghiền ngẫm: "Bộ chúng ta chưa đủ kích thích hay sao mà anh còn vọng tưởng chơi trò yêu đương sau hôn nhân?"
Vừa dứt lời, cảm giác đau nhói liền đập thẳng vào tai cô, nhát cắn của dã thú sau lưng không hề nhẹ, thậm chí chảy máu.
Đổng Từ đau điếng: "Thiên Tứ!"
Bùi Tứ Trăn ngồi cạnh cô, nhìn cô bằng đôi mắt lặng như nước: "Dù em có coi hôn nhân như trò đùa thì chỉ được phép đùa với một mình anh."
Đúng là không bỏ nổi cái thói chuyên quyền.
Đổng Từ trừng anh, không muốn nhiều lời.
Bùi Tứ Trăn thấy mắt Đổng Từ ận nước, anh cố kiềm chế dã thú trong lòng, vén mớ tóc rối cô ra, thổi thổi tai cô: "Đau lắm sao?"
Đổng Từ quay đầu đi: "Anh nói coi?"
Bùi Tứ Trăn dịu dàng hôn lên đôi tay ngà ngọc: "Vậy em cắn anh."
Đổng Từ đẩy anh, cơn giận chưa tan: "Chỗ nào trên người anh cũng cứng như đá, cắn em đâu sợ đau răng, cút đi, em đang ăn, miễn làm phiền."
Nhưng cô càng bảo Bùi Tứ Trăn "Cút đi" thì càng không được như nguyện.
Bùi Tứ Trăn giương tay ôm vợ yêu vào lòng, tay còn lại cầm bánh ngọt đút cô ăn: "Há miệng."
Hai người như hai thái cực đánh nhau, cuối cùng Đổng Từ vẫn là kẻ bại trận, toàn thân như bị tê liệt, mặc anh muốn đút thế nào thì đút.
Không thể không nói, đẳng cấp lười biếng của Đổng Từ đã vươn lên một tầm cao mới.
Gặp người ta hẳn đã bức bối khó chịu, nhưng cô lại vui vẻ hưởng thụ.
Còn mở miệng chỉ huy: "Cá hồi xông khói" "Sandwich dưa chuột(1)" "Trứng cá muối" "Bánh bông lan", ăn kem dâu còn bắt người ta lấy muỗng đút mình ăn.
Đổng Từ tận hưởng cảm giác được đại thiếu gia 'bạc tỷ' phục vụ, cô cười tươi rói: "Không gọi đại thiếu gia nữa, gọi anh là Bùi bảo bảo."
"Bùi bảo bảo, ai gia muốn ăn kem."
Bùi Tứ Trăn lẳng lặng nhìn cô tìm đường chết, vốn dĩ phải dâng muỗng kem lên miệng cô, nhưng không, anh chuyển hướng bỏ vào miệng mình, cô trợn mắt.
"Này."
"Vị không tệ."
"Anh đừng ăn hết, chừa cho người ta nữa."
Bùi Tứ Trăn ăn sạch ly kem trong tiếng kháng nghị của Đổng Từ, chờ cô cướp được thì ly kem đã trống rỗng.
"Cái tên này, không chừa thiệt luôn, thật là..."
Đổng Từ chưa kịp dứt tiếng oán giận, đôi môi lạnh băng của Bùi Tứ Trăn liền sấn tới, môi lưỡi giao triền, cùng chung hương vị dâu tây ngọt ngào.
Nụ hôn kết thúc, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt chất chứa ý cười.
Mỗi lần bên nhau, hai người đều ngập tràn hạnh phúc.
Đương nhiên không tính vụ trùng hôn(*) hoang đường tối qua, Đổng Từ cảm thán: "Ván cờ này quả là kỳ tích." (*Kết hôn hai lần với hai người khác nhau, và chưa ly hôn với một trong hai người đó.)
"Nhờ ơn thượng đế phù hộ."
Bùi Tứ Trăn sờ cằm, xem chúng như số mệnh đã được định trước.
Đổng Từ không vui: "Chẳng bằng nhờ chúng ta phối hợp hoàn hảo, cộng thêm kỹ thuật diễn tài tình của anh nên mới thành công dắt mũi đối thủ."
"Diễn xuất là năng khiếu trời sinh."
"Chứ không phải háo sắc trời sinh hả?"
Bùi Tứ Trăn phóng cặp mắt hình viên đạn, Đổng Từ biết mình lại gãi trúng vảy ngược của vị đại thiếu gia này, nín cười uống cà phê.
Hai người dùng cơm, thỉnh thoảng chọc nhau vài câu, cuối cùng kéo buổi ăn chiều ra cả tiếng.
Ăn chậm, tắm rửa, thay quần áo cũng chậm, trong suốt quá trình đó, cứ hết người này tới kẻ khác gọi điện.
Cả hai đều thuộc tuýp người bận rộn.
Đổng Từ nghe mấy cuộc, một cuộc là bên đồng nghiệp hẹn cô tối nay chơi vài ván.
Nhưng cô từ chối khéo, trận chiến tối qua quá kích thích, cô cần thời gian tiêu hóa.
Một cuộc là Dư Tiểu Ngư gọi, người đang ở Giang Nam: "Hai ngày trước trời mưa to, lâm viên nhiều năm không được sửa chữa nên lúc kiểm tra nơi viện trưởng Đổng cất đồ mới phát hiện nhiều thứ không được bảo quản kĩ, nhiều món làm từ đồng thau bị hư hỏng nặng."
Đổng Từ nghe Dư Tiểu Ngư báo cáo tình hình, càng nghe càng nhọc lòng.
Cô bật khỏi ghế, cầm di động qua cửa sổ sát đất, thấp giọng chất vấn: "Sao nghe nói năm nào cũng cho người qua sửa? Tại sao lại ra cớ sự này?"
Dư Tiểu Ngư giận điên: "Ai biết đám người nhà họ Cố làm thế nào, căn lâm viên vào tay bọn họ bao nhiêu năm là đúng bấy nhiêu năm không ngó ngàng tới.
Quan trọng hơn, em nghe bọn người làm nói, nhà họ Cố đang chuẩn bị bán..."
Đổng Từ nhớ Cố phu nhân từng nói mỗi năm bà ta phải bỏ cả triệu tệ tiền phí sửa chữa, thật nực cười.
Bùi Tứ Trăn mới sắp xếp xong công việc thì nhận ra thái độ khác thường của Đổng Từ: "Sao vậy?"
Đổng Từ lắc đầu, cô nói Về rồi tính với đầu bên kia rồi cúp điện thoại.
Đổng Từ vừa tới gần, đôi tay rắn rỏi của Bùi Tứ Trăn đã kéo cô vào ngực: "Có gì cứ nói với anh, anh giúp em giải quyết."
Đổng Từ thuận thế leo lên đùi anh, nửa nói giỡn: "Này xem như phúc lợi của Bùi phu nhân hay chỉ đơn giản là một đêm vợ chồng trăm năm tình nghĩa?"
Bùi Tứ Trăn câu cổ Đồng Từ, ép đầu cô xuống, hôn mạnh môi cô: "Đương nhiên là quyền lực của Bùi phu nhân."
Nếu danh chính ngôn thuận làm vợ Bùi Tứ Trăn, thì dù Đổng Từ có trẻ hơn nữa, những người khác cũng phải nể mặt mà gọi cô một tiếng phu nhân, vấn đề nan giải đã không còn là nan giải.
Đổng Từ bật cười: "Khó trách biết bao danh gia vọng tộc nóng lòng muốn gả con gái cho anh."
Bùi Tứ Trăn vươn tay nhéo cằm cô, trắng trợn hỏi: "Bao gồm em?"
"Em không có con gái."
"Em biết rõ anh đang hỏi gì."
Đổng Từ lắc lắc đầu: "Em không muốn kết hôn."
Câu trả lời của cô không nằm ngoài dự đoán của Bùi Tứ Trăn, anh nhướng mày: "Cố Diễm Sinh thì sao?"
Đổng Từ không muốn 'cành mẹ đẻ cành con' ngay lúc này, cười chuyển đề tài: "Anh muốn kính trà Cố Diễm Sinh ngay ngày đầu tiên sau khi chúng ta kết hôn à?"
"Kính trà?"
"Hiểu biết của anh về văn hóa truyền thống quá hạn hẹp, bộ không nghe 'vợ bé' muốn vào cửa phải kính trà 'vợ cả' ư?"
Đổng Từ nói xong liền chạy, vẳng theo sau là tràng cười giòn giã.
Nhưng dễ gì Bùi Tứ Trăn để cô trốn, anh tay dài chân sảy, dùng ba bước chân 'hạ gục' cô vợ thích tìm chết, dùng lực đẩy cô xuống thảm sàn.
"Lặp lại lần nữa, ai là vợ bé?"
Bùi Tứ Trăn hung dữ cắn Đổng Từ mấy phát, cô thở hổn hển, cố cười bảo: "Em nói thật mà không cho em nói."
Một tay Bùi Tứ Trăn bắt lấy cổ tay Đổng Từ, giọng khàn khàn: "Bảo bối, đêm nay đừng hòng ra khỏi cửa."
Đổng Từ không sợ, lúm đồng tiền tươi như hoa, sóng mắt xuân sắc, thái độ bất cần, nhưng cớ sao vẫn mê người đến lạ.
Chỉ muốn chiếm hữu ngay lập tức.
Bùi Tứ Trăn thô bạo hôn lên môi cô.
......
Tựa như lúc còn ở Bariloche, một ngày của bọn họ không bắt đầu từ buổi chiều thì cũng bắt đầu từ giữa, sau đó ra ngoài tìm nơi thăm thú.(^)
Las Vegas cũng là một nơi thích hợp để đi chơi.
Riêng hôm nay, phải đến tận tối mới bắt đầu một ngày, cũng may nơi đây là thành phố không ngủ, buổi tối có rất nhiều chương trình giải trí, hài kịch có, ảo thuật có, ca nhạc có, đến sexy show cũng có nốt.
Chưa bao giờ Đổng Từ để lỡ buổi biểu diễn của KA(2), một sân khấu hài kịch đỉnh cao.
Tuy Bùi Tứ Trăn không mấy hứng thú với chương trình này, nhưng chỉ cần cô không đổi từ hài kịch sang sexy show thì thì mọi chuyện đều do cô quyết định.
Vả lại đang ở nước ngoài, hai người dễ thể hiện tình cảm hơn so với lúc còn trong nước.
Suy cho cùng, trời cao hoàng đế xa, dù Đổng Từ nổi tiếng cách mấy cũng không lo người khác nhận ra mình ở nơi đất lạ quê người, chỉ cần mang kính râm là được.
Có điều Đổng Từ vẫn canh cánh chuyện tối qua: "Liệu có ai thấy em trốn kết hôn không?"
Bùi Tứ Trăn lạnh nhạt đáp: "Không có."
Đổng Từ thờ phào.
Thực tế nếu cẩn thận ngẫm lại, cô không cần quá lo lắng.
Mang danh "Trùng hôn" nhưng cả hai lần kết hôn đều chưa có lần nào đăng ký ở đại lục(*), cũng không có giấy xác nhận bên đó nên đương nhiên không được công nhận.
Từ đó suy ra, cô vẫn được tính là người độc thân.
(*Trung Quốc)
Thôi cứ mặc xác anh, dù sao cũng không kéo dài được bao lâu.
Chờ Cố Diễm Sinh giải quyết xong căn Đổng viên thì cuộc hôn nhân giữa họ chính thức kết thúc, càng không sợ Bùi Tứ Trăn gây phiền phức vì quá nửa chỉ là hứng thú nhất thời.
Đổng Từ quyết định tùy cơ ứng biến, nhưng cô không biết rằng, cuộc sống là muôn hình vạn trạng.
Tỷ như định ngày mai lên máy bay qua Los Angeles thì gặp trục trặc.
Bên đoàn phim thông báo Văn Nãi San không dự buổi ra mắt, nên phi cơ riêng của cô ta không thể đưa bọn họ tới L.A đúng dự kiến, và có khả năng phải đổi phương tiện di chuyển, chẳng hạn như thuê máy bay.
Bùi Tứ Trăn nghe xong liền bảo: "Ngồi máy bay của anh, đi phi cơ loại nhỏ hay bị tình trạng xóc nảy, mất công em lại ói lên ói xuống."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...