Đoạt Thế Tranh Thiên


Hoàng Hách Nghiên kinh hãi:
- Đây là kiếm Pháp gì? Tốc độ thật nhanh!
Lâm Trưởng Lão lẩm bẩm:
- Thiếu niên này không đơn giản!
Mấy Đạo Sư còn lại, đồng dạng sửng sốt:
- Ta xém chút không thấy rõ..
- Kiếm Pháp thật ảo diệu..
- Luyện Thể Cảnh có thực lực này sao!
Hạc Sâm mới là người chấn động nhất, hắn ra tay trước lại bị tiểu bối đánh thương.

Gã tức giận đến cực điểm, mặc cho máu tươi đang chảy đầm đìa quyền ảnh tăng thêm lực lượng to thành hai trượng tăng tốc lao tới.
Lâm Trưởng Lão bên dưới trợn mắt quát:
- Hạc Sâm ngươi điên sao!
Mấy lão giả khác cũng nhốn nháo lên.

Hàn Phi nhướng mày thầm thán:
“Ách..

tên này vẫn còn muốn đến, thậm chí lực hình còn có chút oán hận bên trong sinh ra từ kiêu ngạo.”
Lâm Trưởng Lão nhíu mày, cử tay khẽ động muốn cản ngăn một phần uy lực của quyền ảnh, dù sao thiếu niên nọ cũng là tiểu bối, cư xử bồng bột không đáng trách.


Ngược lại Hạc Sâm dụng sát cơ, chuyện đồn ra ngoài cao tầng bên trên cũng không dễ bỏ qua cho lão.
Thế nhưng lão nhấc tay lên lại rụt xuống, đồng tử nhảy nhót kịch liệt, thiếu niên kia bộc phát khí lực muốn ngang ngửa với Hạc Sâm, lão thở phù một hơi lắc đầu ngao ngán:
“Tên Hạc Sâm kiêu ngạo thành thói, lúc này gặp phải tiểu bối cường địch, thật sự đả kích mạnh lên Y, mà tên thiếu niên kia thủ pháp cũng cao cường hơn hẳn đồng lứa, là ta lo thừa rồi, người như này mọi giá phải giữ cho Học Viện, sự tình hôm nay vốn nên giấu kín nhưng tình huống này ta buộc phải đi báo lên, nhằm bồi dưỡng tiểu tử tố chất tốt kia.”
Đằng này Hàn Phi dụng bộ kiếm chiêu năm phần lực đánh ra “Bạch Hổ Phá Sơn” huyễn ảnh Yêu Thú vừa hiện gầm lên một tiếng, trường lưu lung lay, hai chiêu Phá Sơn nhất công nhị sát từ hai hướng va đập vào nhau, cả hai vỡ vụn, Hạc Sâm đụng phản chấn lui về sau mấy bước.
Hàn Phi cùng bị bức lui đồng dạng như đối thủ, có điều hắn chưa xuất toàn lực vì còn cảnh giác đám người bên dưới cùng vị trí đồng bọn với đối phương.

Hạc Sâm quyền phải đau nhức, vai trái bị thương nhăn mặt nhìn qua, uất hận càng tăng.
Cũng may nơi này chỉ có mấy người, nếu là công khai khảo thí Học Viên vây xem, không biết tâm tư hắn còn nặng trĩu đến mức nào.

Hàn Phi hít vào một hơi, định thần đứng vững.

Sát ý tăng lên “Bạo Tinh Chỉ “ xuất, đầu ngón tay loé lên tinh quang, “Xẹt” một cái phế vào gân chủ, tay trái của địch nhân.
Hạc Sâm đau nhức không kiềm được mà ngửa mặt rên la, thoáng thấy mấy lão già bên dưới không có sát cơ đối nghịch, trường kiếm lại vung Nhất Bộ Kiếm chiêu thứ hai “Bạch Hổ Náo Hải”.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn trùng sinh dùng đến chiêu này, lực lượng cơ thể hiện tại vững chắc, hoàn cảnh giấu giếm thực lực thay vì toàn lực một chiêu trước đó đủ hạ đối phương, hắn cho người xem trong tình huống này chỉ thấy chính mình ăn may nhờ vào Công Pháp cao giai.
Đây là bộ kiếm pháp hắn ưa dùng từ sáu bộ kết hợp thành, bộ đầu tiên có năm chiêu bao gồm Bạch Hổ Phá Sơn, Bạch Hổ Náo Hải, Bạch Hổ Xuất Sơn, Bạch Hổ Toạ Thái Sơn, Bạch Hổ Ngạo Phong Vân.

Bộ này không phân tu luyện hiểu phương pháp liền thi triển được.
Khí lực huyễn ảnh nằm tại trường lưu xung quanh, thoạt nhìn dễ nhầm tưởng người dùng Nguyên hệ Phong.
Mỗi chiêu có công có thủ ưu điểm riêng, công pháp dùng liên chiêu chỉ tốn sinh lực.
Chiêu trước là công chiêu sau là sát, Bạch Hổ huyễn ảnh này bộ dáng hung tợn mắt đỏ nanh dài, bước đi tuỳ ý nặng nhẹ, phá vỡ vài điểm phiến đài trông rất bạo loạn.
Bạch Hổ điên cuồng gầm rống lao đến Hạc Sâm, Y luống cuống tay chân, chỉ biết trơ mắt nhìn, tự tôn trong lòng triệt để vỡ vụn.
Hoàng Hách Nghiên kinh ngạc hô lên:
- Kiếm Pháp bậc này còn có thể liên tục đánh ra hai chiêu sao!
Kiếm Pháp cao giai đến mấy cũng còn xem người dùng, cấp bậc thấp đánh ra huyễn ảnh 2 trượng rất ít khi gặp, thông thường là tích chiêu tức là tuyệt chiêu cuối trong công pháp đó chỉ thi triển được một lần hoặc mỗi lần cách nhau rất lâu.
Bọn hắn lại không biết, đây chỉ là chiêu thường của công pháp kia.
Một Đạo Sư khác chăm chú dõi xem không chớp mắt, lắp bắp:
- Hắn..

hắn ta là..

thật sự tu vi Luyện Thể Cảnh sao!
Lâm Trưởng lão thấy tình huống xấu, hô lên:
- Tiểu bối đao hạ lưu nhân, ngươi đã thông qua!
Hàn Phi thu Kiếm, Bạch Hổ cự Trảo tưởng chừng đã vỗ xuống đầu Hạc Sâm cũng bất chợt tan biến vô tung.
“Ta cũng chỉ cần thông qua là được chủ ý doạ đối phương, hắn không biết phận, cùng lắm dạy giỗ một chút không có ý đoạt mạng Y, lúc này chỉ tìm tài nguyên tránh phiền nhiễu.”
Mấy người có mặt thầm thán:
“Khiển pháp thật cao tay”

Lâm Trưởng Lão trán rịn mồ hôi, vừa rồi lão muốn ra tay cản một kiếm kia, nhưng đó là trái quy định, huống chi Hạc Sâm còn là ỷ lớn hiếp nhỏ, trong hướng nhìn của lão Hàn Phi không sai phạm, hắn đích thực tu vi chỉ ở mức Luyện Thể Cảnh, lợi hại nằm ở công pháp kiếm Y sử dụng.
Hàn Phi ôm quyền hướng Hạc Sâm lễ độ:
- Hạc Đạo Sư, đa tạ đã nhường!
Hạc Sâm khoé miệng rỉ máu, tay vịn chặt bờ vai bị thương, bộ dáng đờ đẫn đáp:
- Các hạ đúng là thiếu niên anh tài, Hạc Sâm ta không bằng.

Tâm phục khẩu phục.
Một câu, lại một câu có phần minh mẫn, hỏi:
- Chỉ mong các hạ cho ta biết, ta bại dưới Kiếm Pháp gì không?
Hàn Phi cười đầy hàm ý đáp trả ánh mắt mong mỏi kia, không chỉ riêng đối đối phương còn mấy kẻ vây xem chờ đợi, Y lời lẽ huề vốn:
- Kiếm Pháp tổ truyền nhà ta, cũng không có danh gì nổi bật, không đáng nhắc đến.
Hạc Sâm hiểu ý, gượng dậy, chào bồi lễ:
- Là ta đã quá phận rồi!
Lâm Trưởng Lão đưa đến một cái Thẻ:
- Đây là Thẻ Học Viên của ngươi!
Sắc độ chuyển thành thưởng thức, nói tiếp:
- Tiểu tử cái sát ý ban đầu của ngươi là học từ đâu, ta xem rất thú vị, cho dù áp dụng giả hổ ăn heo, cũng ra trò một phen.
Hàn Phi nhận Thẻ, nhìn qua, bên trên có khắc ấn ký “Học Viên Ngoại Viện - Đông Hoàng Quốc Viện”.

Ở giữa có khoảng nhỏ còn trống để lưu tia linh hồn mình vào tạo thành thông tin cá nhân.
Đồng tử đung đưa nhẹ như thấu tỏ trong lời đối phương còn có chút tò mò, hắn cất Thẻ vào, bày ra khí độ tiểu hài nghịch ngợm đáp:
- Lâm Trưởng Lão thật có tầm nhìn tinh tường, là thúc thúc của ta chỉ dạy.

Hắn nói có thể dùng doạ đối thủ, dù vậy ta cũng phải luyện tập cả ngàn lần mới được bấy nhiêu.
Lâm Trưởng Lão gỡ rối trong lòng, cười ha ha:
- Thúc thúc ngươi cũng thật biết chỉ dạy, hắn danh tính thế nào cho ta biết được không?

Hàn Phi ngoài mặt cười vô hại, bên trong suy tính:
“Lão già này nhìn thủ pháp ta dùng có sự nghi kỵ, muốn điều tra gốc tích.”
Vờ như vô tư hỏi:
- Lâm Trưởng lão thật sự rất muốn biết sao?
Lâm lão quả quyết:
- Ta cũng không đủ khiến ngươi nể mặt ư!
Hàn Phi cười tít mắt:
- Lâm Trưởng Lão quá lời, thúc thúc của ta tên gọi Hoành Lĩnh, chẳng hay ngươi từng nghe qua chưa!
Lâm Trưởng Lão ngữ khí cao ngạo:
- Ta quen biết rất rộng, nhân vật lớn gặp qua không ít, ngươi nói rõ xem hắn hiện tại làm gì, đang định cư ở đâu!
Hàn Phi vê cằm chậm rãi:
- Ta từ nơi khác đến, gần đây chỉ nghe nói Y đang làm thợ rèn thôi.

Ta nghĩ chắc cũng không đủ tư cách để Lâm Trưởng Lão biết qua.
Lâm Trưởng Lão được khen thì hớn hở:
- Đúng..

đúng, tên Hoành Lĩnh thúc thúc ngươi dạy dỗ cái thủ đoạn kia cũng lợi hại.

Bất quá Thợ Rèn ngoài phố, ta chưa có thời gian quản qua..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận