Hầu Hạo vội vận bộ đứng vững tấn, vận khí sung túc lên song chưởng, từ từ đẩy ra. Thấy đối phương vẫn không hề né tránh, trong bụng chàng mừng thầm, và chàng thình lình hét lớn một tiếng đẩy bật ngay kình lực của mình ào ào sang địch thủ.
Người đối diện chỉ lạnh lùng cười nhạt, từ từ giở ngay hai vạt tay áo rách rưới lên, chờ cho ngọn kình phong của Hầu Hạo vừa đến gần, mới thình lình phất ngay ra hai vạt áo, một ngọn kình phong ào ạt bung ra. Hầu Hạo cảm thấy không xong ngay! Chàng cảm thấy song chưởng của mình thình lình sức mạnh biến tan như bị chìm vào đáy biển, kình phong tự dưng biến thành vô tăm vô tích. Trong lòng thất kinh hoảng hồn, biết ngay về công lực của quái nhân tuyệt cao! Hầu Hạo vội thu lực lượng của mình về, người đối diện cũng ngay hai vạt tay áo của mình xuống, lạnh lùng cười nhạt!
Hầu Hạo buông tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Người nọ không đáp!
Hầu Hạo bực mình mắng ngay rằng:
- Xem ngươi ba phần hồn người, bảy phần vía ma như thế! Chắc cũng không phải nhân vật tử tế gì!...
Quả nhiên câu mắng này đã khiến đối phương lên tiếng. Chỉ nghe giọng người đối phương nói như ma khóc oan hồn rằng:
- Nhà ngươi nói đúng lắm, ta chính là ma đây, một con ma mà chết đã lâu năm rồi...
Xung quanh quái nhân quả như ẩn hiện những tử khí rùng rợn, không có vẻ gì một cảnh sống động của dân gian cả, trầm mặc, âm u, rờn rợn, người nào nhát gan đứng trước cảnh cũng cảm thấy tóc gáy dựng ngược!...
Hầu Hạo bỗng nhớ đến lời ân sư mình từng nói: Mấy năm gần đây, trên giang hồ đã xuất hiện một lúc năm nhân vật kỳ quái!
Trên khu núi Cửu Lãnh, trong dãy núi vạn sơn trùng điệp ấy, có một ngọn nguy phong sừng sững, tên ngọn phong này gọi Vô Ảnh, trên nguy phong này lại có một ngôi cung điện đặt tên là Phi Các ma cung, và trong này có một vị ma đầu, trên giang hồ người ta đặt cho một biệt hiệu là Độc Ma. Dưới ghế Độc Ma có bốn đại đệ tử chia thành các tên: Tàn, Hãm, Hủy, Phá (Tàn nhẫn, Hãm hại, Hủy diệt, Phá hoại). Nghe đồn thầy trò năm người này võ công tinh tuyệt, tính tình quỉ dị khó lường, kiêm thêm mỗi người có một hình hài cổ quái khác hẳn người thường, ba phần hồn người bảy phần vía ma. Vậy xem ra người trước mặt mình đây có lẽ là môn hạ của Độc Ma cũng nên? Nghĩ vậy Hầu Hạo bèn lên tiếng hỏi ngay rằng:
- Phải chăng nhà ngươi từ Vô Ảnh Phong đến đây?
Người trước mặt giở giọng cười quái gở rằng:
- Hà hà!... Oắt con bộ sợ rồi sao? Đã là người thì chẳng ai lại không sợ ma! Và chính ta là ma trên Vô Ảnh Phong xuống đây? Ngươi sợ ma sao?...
Vừa nói vừa tiến sát lại, Hầu Hạo chỉ thấy trên bộ mặt không hột máu ấy trắng bệch, khi nói chuyện bộ răng chìa hẳn ra ngoài, miệng lưỡi líu tíu liên miên?
Hầu Hạo cũng bất giác giật lùi về sau, bỗng chàng chợt tỉnh nói thầm: Đừng để mắc mưu người này! Nghĩ xong, chàng lớn tiếng:
- Ta không tin! Và ta cũng không sợ!
Dứt lời! ào một chưởng! Hầu Hạo đã dùng đến tám phần công lực bửa mạnh sang đỉnh não địch thủ, nếu trúng quả nhiên người này không còn mạng.
Nhưng chỉ nghe tiếng nhẹ vù ngang tai, thân hình người nọ nhoáng cái, đã biến đâu mất không thấy! Một tiếng cười thê lương văng vẳng bên tai, Hầu Hạo liếc nhanh tứ phía, nhưng nào thấy bóng gì đâu, rõ thật là gặp ma!
Chàng tìm mãi không thấy đành ra phía trước thôn, chàng đang tính cởi dây buộc ngựa trong lùm cây để đi lo tìm ngay Độc chỉ Thôi Bác cầu cứu. Bỗng trong rừng cây lại truyền ra những tiếng cười lạnh lùng thê lương. Hầu Hạo nghĩ thầm chuyến này nếu mình theo bén gót chúng, thế nào cũng dễ biết về tin tức của Thượng Quan Linh sư đệ, và ất giáp gì cũng phải cứu chàng ra ngay rồi liệu sau, còn không, ít nhất cũng biết nơi đâu để bẩm lại với Độc chỉ Thôi Bác cũng giản tiện cho người ta.
Nghĩ xong chàng bèn lên tiếng lớn rằng:
- Lũ chuột nhắt mau mau ra đây nạp mạng cho thái gia!
Trong lùm cây hưởng ứng ngay, tên mặt trắng tóc xõa vừa rồi hiện ngay ra, còn một người nữa khiến cho kẻ nhìn phải giật bắn người lên, chỉ thấy người này thân hình cao đặc biệt, bộ mặt đen nham nhở, tóc bù và dài chấm tai tai, nhìn kỹ thì trên khuôn mặt, chỉ thấy thịt và máu be bét, ngoài đôi mắt có thần ra, không ai có thể thấy mũi miệng của người này nằm vị trí nào!
Nhất là trong đêm tối như thế này, đến Hầu Hạo cũng phải giật mình kinh hãi, Hầu Hạo biết ngay sắp có một cuộc kịch chiến xảy ra, tính chàng vốn cương mạnh, quyết không chịu thua, chàng quyết ôm theo một tâm lý: Ninh vi ngọc toái, bất vi ngõa toàn! (thà là ngọc quí bị tan tành, chứ không giữ miếng ngói nguyên vẹn), Hầu Hạo đã quyết liều thân, nên chàng tính xóa hẳn một tên trước mắt rồi sẽ tính sau với tên còn lại, song chưởng vụt nhanh ngay ra, một ngọn kình lực dũng mãnh bắn sang địch, chỉ nháy mắt, chưởng phong ào ào, cả một khoảng rừng lào sào dữ dội không khác gì một cuồng phong trước khi có trận mưa bão! Người mặt trắng cũng vẽ nhanh ra một chưởng lực thành hình bán nguyệt trên thinh không, thời gian của kình lực vừa khéo đúng rập với nhau, lập tức ngọn kình lực của Hầu Hạo bị đối phương dẫn dắt hẳn lên thinh không và tan biến vào không gian luôn!
Sau khi phá chưởng phong của Hầu Hạo, người mặt trắng nhanh như cắt tiến ngay thân sang, ngầm vận kình lực, đứng mạnh tấn đẩy mạnh sang, Hầu Hạo lập tức cảm thấy hai tả hữu và trước ngực mình, lúc này áp lực tăng mạnh hẳn, trước ngực cảm thấy khó chịu vô ngần! Hầu Hạo vội thích ngay hai khuỷu tay sang hai bên tả hữu, song chưởng từ giữa đưa nghiêng thẳng ra, với một thế ba đòn đánh ra như thế, chàng tính phân tán ngay ba thế công hãm của đối thủ, nhưng người mặt trắng quả là tay cừ! Miệng khẽ huýt lên một tiếng, tăng ngay kình lực, tập trung hết vào hướng trung phong thúc mạnh sang! Khiến cho Hầu Hạo không còn thì giờ suy nghĩ dùng cách nào phá, chàng chỉ có nước nhảy vèo thân ra sau.
Hầu Hạo liếc nhìn cạnh lùm cây, tên cao lớn mặt mũi mơ hồ kia đang đứng quan sát chiến trận đôi bên, chàng nghĩ bụng: đêm nay gặp hai kình địch như thế này, đến một mạng mình đã khó xoay xở, tên nọ còn chưa ra tay, e chừng công lực hắn cũng không phải tay vừa gì, nếu mình không tìm cơ hội tạm lánh chúng, chắc khó mà tránh khỏi chuyện bất trắc xảy ra!
Nghĩ xong, chàng bèn ngầm vận kình lực xuống chân; thình lình đá bung ra một đám bụi cát dưới mặt đất sang! Nhân ngay lúc người mặt trắng nghiêng mình né tránh, Hầu Hạo tung mình quay thân chạy luôn! Vừa chạy được lối sáu bảy bước, bỗng trước mặt chàng là là rớt nhanh xuống một vật chận ngay giữa lối nhìn kỹ ra, Hầu Hạo kinh hồn hoảng vía, thì ra chính là quái nhân mà mũi miệng không phân biệt đấy? Chỉ thấy hắn cất tiếng cười hừ hừ!... hợ! hợ!... như một người ngọng, những miếng thịt lở loét trên mặt rung động theo tiếng cười, hàm răng như va chạm vào nhau, chỉ thấy giữa mặt một lỗ to và sâu hoắm, lơ mơ thấy được những xương trắng hếu bên trong, trông không khác gì một chiếc đầu lâu còn chưa rữa hết thịt vậy! Khiến cho Lãn hiệp Hầu Hạo quên mất cả tính lười biếng của mình luôn, càng nhìn lâu càng ghê tởm hoảng sợ! Vội quay thân lại, nhưng tên quỉ mặt trắng đã đứng sẵn đằng sau nhe răng cười! Hầu Hạo tính xông nghiêng hắn ra phía trái, nhưng bóng ma mặt trắng vung ngay bàn tay gầy đét ra, một luồng ngầm lực đã chận ngay lối, không thể xông bừa ra được.
Hầu Hạo nổi khùng, chàng vận hết thần lực trong toàn thân ra, cúi đầu húc thẳng vọt sang phía bóng ma mặt trắng! Nào hay hai tên quái nhân nọ như bóng theo sát hình, Hầu Hạo hai chân vừa chạm đất, chúng lại chia ngay thành đôi bên tả hữu chèn ngay tới, chàng biết đêm nay khó lòng thoát khỏi, chỉ còn nước liều đại!
Nghĩ xong bèn vận ngay kình lực song chưởng, nhắm ngay tên mặc áo đen mặt trắng ấy bửa mạnh ra một luồng phách không chưởng lực. Tiếng gió rít lên một tiếng ào dữ dội, chàng liên tiếp mở nhanh luôn ba thế công chớp nhoáng ngọn nào ngọn nấy đều là tuyệt học của Thiên Si Tây Đạo hết.
Người bóng ma mặt trắng tuy đang miễn cưỡng tiếp đón, nhưng thân hình cũng suýt bị mấy vố chấn động, chỉ thấy hai ống tay rách ấy, bung ra những công lực liên miên, Hầu Hạo biết ngay, hắn đã không còn đứng yên nghênh địch như mấy lần trước nữa, hắn đã phải đứng vào thế chủ động để giao tranh, chàng bèn chuyên tâm nhất trí lo đối địch! Sau sáu bảy hiệp, thế đòn của người này càng lúc càng nhanh, lúc hư lúc thực, quỉ quyệt tuyệt luân, dần dà Hầu Hạo từ thế chủ động đổi sang thế bị động, mất hẳn ưu thế, thét rồi chỉ còn nước đỡ đòn!
Tên lở loét mặt đứng ngoài coi trận hình như sốt ruột, chỉ nghe hắn hét một tiếng như ngựa hắt hơi rằng:
- Hão hứ! Hãy hể hôi húp ho, hau hạ hoách hó ho hen, hời hấp háng hồi, hung ha hòn hải hề hứ!
(Lão tứ! hãy để tôi giúp cho, mau hạ quách nó cho yên, trời sắp sáng rồi, chúng ta còn phải về chứ!)
Lãn hiệp nghe tên lở loét mặt nói toàn những tiếng bằng giọng “Hờ” không, chàng lấy làm lạ?
Quái! Hắn nói tiếng gì đây? Sao mà chỉ nghe toàn những tiếng: Háng hồi, hung ha, hải hề như thế? Nhưng chàng nhanh trí kịp hiểu ngay: à... ra tên này bị lở loét mũi, nên chi phát âm không được chính xác như người thường... nên hắn mới ngọng khó nghe đến thế! Hầu Hạo chưa kịp tìm hiểu những câu nói ngọng là ý nghĩa gì, thì tên lở loét mặt ấy bung mình vọt nhanh đến, và khi toàn thân hắn còn ở trên không đã phát ngay một chưởng, trông không khác nào một móng trảo gia nanh vuốt chụp đầu xuống Hầu Hạo khiến cho Hầu Hạo không còn sức đâu để đỡ đòn, trong lúc đó, tên bóng ma mặt trắng ấy cười lên ha hả, nhanh như cắt chĩa luôn hai chỉ điểm nhanh sang sườn chàng.
Hầu Hạo nằm trong tình trạng lo đằng đầu thì mất đằng đuôi, cửa đòn bị trống tuếch, chàng thấy thế là mất hết danh dự, nổi ngay cơn uất anh hùng, cử ngay chưởng lên nhắm ngay thiên linh cái của mình bửa xuống để tự tử. Chợt nhiên chàng cảm thấy áp lực trên đỉnh đầu biến tan đâu mất, tay chĩa chỉ của bóng ma áo trắng cũng bị ngừng ngay thình lình, bên tai chỉ nghe có tiếng rằng:
- Đinh gia lão Tam lão Tứ! Hãy mau ngừng tay lại ngay!
Dứt tiếng nói, chỉ thấy trên không trung vèo nhanh xuống một người, chận ngay lối Hầu Hạo, chỉ thấy người này mặc bộ nho phục phất phơ, dưới ánh trăng sao mờ, càng hiện rõ phong thái dật sĩ nho sinh, trông ung dung cộng thêm vẻ nghiêm trang khả kính, khiến kẻ nhìn không sợ nhưng lại nể.
Lúc này thấy hai quái nhân có vẻ kiêng nể và ngán vị dật sĩ này thì phải, chỉ thấy hai quái nhân đứng sát vai nhau, mắt lăm le nhìn nhìn sang phía dật sĩ vừa đến, có lẽ vì tên lở loét, mất mũi không tiện lên tiếng vì giọng nói ngọng của mình, nên hắn thích nhẹ khuỷu tay sang tên đồng bọn được gọi là Lão Tứ, tên bóng ma mặt trắng này lên giọng hống hách rằng:
- Này Gia Cát Dật! Có mắc mớ gì đến người không mà xía vào vụ này?
Thì ra người có phong độ nho sinh dật sĩ ấy lại là Nam bút Gia Cát Dật trong Càn Khôn Ngũ Tuyệt. Hầu Hạo thoát chết trong tay tử thần, lúc này tinh thần phấn khởi ngay lại.
Gia Cát Dật nói với tên quái nhân mặt trắng rằng:
- Này Đinh lão Tứ! Ta hỏi ngươi về cái chết của Nhân tâm thần khất Phương Kỳ, phải chăng là một kiệt tác phẩm do bốn anh em nhà ngươi gây ra? Và ngọn Lãnh điện tỉ thủ ấy hiện ở đâu?
Tên quái nhân được gọi là Đinh lão Tứ ấy nghiễm nhiên lắc đầu trả lời rằng:
- Này Gia Cát Dật! Liệu mồm mà ăn nói, chuyện ấy đâu có liên can gì đến bọn này!
Gia Cát Dật lạnh lùng cười rằng:
- Hừ! Lũ ngươi núp trong Sài Gia Bảo bắt cóc ái đồ Thượng Quan Linh của ta như thế mà còn nói là vô can hả?
Đinh lão Tứ vội biện ngay lý lẽ rằng:
- Đúng thế, tôi với lão Nhị hợp sức ra tay bắt Thượng Quan Linh, giờ đây lại cùng đến với lão Tam, nhưng chúng tôi đều nhận lệnh bên trên cả, còn sự thật đã có chuyện gì xảy ra, lão Nhị lão Tam và tôi đều không hay biết gì!
Gia Cát Dật hơi băn khoăn một lúc, rồi lại hỏi ngay:
- Thế lũ ngươi được lệnh của sư tôn đến đây hành sự sao?
Hai quái nhân gật đầu. Nhưng tên lở loét mặt nọ quên rằng mình nói không sõi, hắn lại lên tiếng ngọng nghịu rằng:
Hình hư hư hôn húng hôi hận hời hỷ hác hủa hột hời hạn, hên hới hai húng hôi hi hành hông hiệc hày! Hày, Ha Hát Hạt Hơi hỏi huyện hày hàm hì hậy?
(Hình như sư tôn chúng tôi nhận lời ủy thác của một người bạn, nên mới sai chúng tôi thi hành công việc này. Này! Gia Cát Dật! Ngươi hỏi chuyện này làm gì vậy?)
Tuy tên lão tam này nói ngọng nhưng Gia Cát Dật cũng hiểu ngay là hắn nói gì, Nam Bút bèn nói ngay rằng:
- Bọn ngươi đâu có biết, Thượng Quan Linh ấy vốn là người nối nghiệp duy nhất của ta, nay bỗng dưng lại gặp kỳ họa vào thân như thế, ta có thể nào ngồi khoanh tay không ngó đến?
Hai quái nhân ngạc nhiên nhìn nhau, và cả hai chuẩn bị sẵn sàng ra tay. Hầu Hạo cũng hồi hộp, chàng cũng chuẩn bị cùng hợp sức với Gia Cát Dật để ra tay đối phó cuộc biến.
Gia Cát Dật ngập ngừng một chặp rằng:
- Này Đinh gia lão Tam và lão Tứ, bọn ngươi đã vì phụng mạng của sư phụ thì ta cũng chẳng trách gì bọn ngươi, hơn nữa nay sư phụ các ngươi đã ngang nhiên nhúng tay vào vụ này, ta không biết hắn đã nhận lời ủy thác của ai. Vậy món nợ máu của ái đồ ta, sẽ hoàn toàn chính ta đến kết liễu, nếu sư phụ của các ngươi còn niệm tình đạo nghĩa trên giang hồ, phải lập tức phóng thích ngay tiện đồ của ta ra ngay, và nhớ nhắn lời với kẻ hành hung. Nếu sư phụ các ngươi có ý dung túng cho hung thủ, hừ! Khi ấy Gia Cát Dật này cũng không nể nang gì đâu, thế nào cũng đến để tính món nợ này!
Hai quái nhân lại nhìn nhau, nhưng Đinh lão Tứ đã hầm hầm rằng:
- Hừ? Khẩu khí lớn vừa vừa chứ!
Gia Cát Dật bỗng rằng:
- Vậy ta phiền hai ngươi về báo ngay với lệnh sư: nói rằng Gia Cát Dật ta sẽ lên Vô Ảnh Phong để bái kiến!
Nói xong khẽ đưa tay hất một cái như ra dấu cho hai người ra về.
Hai anh em Đinh gia lão Tam và lão Tứ, vội tung mình vọt luôn, trong chớp mắt, tung tích hai người đã biến dạng luôn.
Hầu Hạo lúc này vội bước lại tham bái và xưng tên họ cùng sư môn, Gia Cát Dật nghe xong vội đỡ ngay dậy rằng:
- Vốn ta với Bắc kiếm Phổ Côn đang ở chung với nhau, nhưng Phổ huynh vì cây cờ Tiểu Đoạt Hồn Kỳ nên tính gây can qua với Thanh Thông bang hội tại Lạc Thủy, sau khi giàn trận tại Thanh Thông Cốc, lực lượng đôi bên ngang sức với nhau, với thế nửa cân tám lạng, nếu xảy ra cuộc tương tranh, thế nào cả hai cũng bị thiệt hại nặng, sau ta phải cố công khuyên can, đôi bên mới tạm nguôi giận. Nhờ vậy mà con gái thứ hai của nhà họ Liễu mới cho ta biết chuyện của Thượng Quan Linh, ta cấp tốc khởi trình ngay, nhưng ai ngờ cũng bị trễ mất một bước!
Hầu Hạo bèn thỉnh xin những ý kiến hành sự sau này, Gia Cát Dật rằng:
- Nay Thượng Quan Linh đã bị chúng đưa lên trên ngọn Vô Ảnh Phong, và tên Độc Ma lại nhận lời ủy thác của một người khác, như thế rất có thể chúng sẽ giao Thượng Quan Linh cho người nọ trong ngày gần đây, bây giờ chúng ta chỉ còn nước tiến hành cuộc cứu người nhanh chừng nào hay chừng ấy?
Nói dứt lời, hai người lên lưng ngựa, hướng ngay về Tương Thủy Độ Đầu khởi trình luôn.
Qua ngày hôm sau, suốt dọc đường, Gia Cát Dật có vẻ buồn rầu lắm, còn phần Hầu Hạo thì nghĩ về võ công của hai tên quái nhân Đinh lão Tam và Tứ, thỉnh thoảng chàng bèn thỉnh giáo về tình hình nhóm thầy trò của Độc Ma trên Vô Ảnh Phong. Gia Cát Dật bèn rằng:
- "Ngọn Vô Ảnh Phong nằm trong khu núi Cửu Lãnh giao giới với Tương Chương, trong ngọn phong này lại có nhiều ngọn phong khác bao xung quanh, phần đông lại cao ngất trời, ít thấy mặt trời lắm.
Tương truyền trong ngôi Vô Ảnh Phong, có hang động thiên nhiên, nhưng suốt đời âm u phủ kín khắp vùng, không làm sao có thể thấy bóng núi, nên mới được gọi là vô ảnh Phong, mà trong Vô Ảnh Phong ấy, võ công của tên Độc Ma lại tự lập thành một phái riêng biệt, xưa kia không ai biết có người này bao giờ.
Mãi đến gần mấy tháng đây, hắn mới xuất hiện trên giang hồ, về mặt võ công của người này ra sao, quả thật ít có người biết được, chỉ nghe đồn hắn thần bí khôn lường, tính tình quái dị, ưa thích thái bổ, lại chuyên cướp bắt các trinh nữ làm vật cúng tế, sau khi giày vò xong, phần đông đều tắt thở, và bị mổ bụng lấy ngay tim gan nuốt sống, hung dữ tuyệt luân. Những hành vi tàn bạo ác nghiệt của hắn đã truyền khắp trong giang hồ, những nhân vật hiệp nghĩa trong võ lâm không ai là không ghét cay đắng hắn! Cũng có nhiều người hưng sư đi hỏi tội hắn, nhưng phần đông đều ra đi mà không bao giờ thấy trở về.
Nghe truyền rằng: ngay cửa cốc vào Vô Ảnh Phong, xương người chất dài đến mấy dặm; còn tên Độc Ma, nghe đồn người này mắc bịnh lở lói, tứ chi của hắn không được hoàn toàn, ngũ quan cũng bị tàn phế, bởi vì hắn quá xấu xí, nên mới thù hận những người trên thế gian, thề nguyền không cho người thế gian thấy bộ mặt thật kinh gớm của hắn, vô phúc cho kẻ nào được thấy mặt thật của hắn, người xấu số bị bắt và đem xử tử ngay! Còn nghe đồn hắn luyện được môn võ công quỉ dị vô cùng, mệnh danh là Đại Ma thần công, khi phát ra, có thể khiến cho thần trí địch thủ bị hôn mê và nói năng lảm nhảm ngay; còn bốn tên đệ tử của hắn, toàn là những tên mắc bệnh hủi (cùi) lở lói kinh người.
Đại đồ đệ là Đinh Tàn, tên này chỉ có một tay và một chân. Nhị đồ đệ Đinh Hãm, tên này râu tóc nhẵn nhụi, nhưng hắn lại tinh giỏi về thuật dịch dung (thay đổi tướng mạo cũng như khoa sửa sắc đẹp ngày nay vậy). Tam đồ đệ Đinh Hủy, ngũ quan lở loét, thân hình cao lớn hiếm có, và chính là tên nói ngọng mà chúng mình đã thấy. Còn tên đồ đệ thứ tư là Đinh Phá nước da trắng dễ sợ, và kiêm bệnh ghẻ lác trên người và cũng chính trong đêm qua chúng ta đã thấy.
Sự ẩn cư của năm thầy trò chúng trên Vô Ảnh Phong, đều bởi lý do xấu xí và tàn tật trên mình gây nên, và cũng vì thế mà lòng tự ti mặc cảm xui khiến chúng đâm thù oán với người đời, cả năm thầy trò đều luyện những võ công kỳ dị bí hiểm, tuy chúng đã gây nên nhiều tội ác tầy trời nhưng vì âm độc võ công của chúng lợi hại, nên đã nhiều người hiệp nghĩa trong giang hồ hy sinh trên Vô Ảnh Phong không phải là ít, và gần đây không còn ai dám lại đối địch với chúng nữa.
Ta với Túy Đầu Đà và thầy ngươi là Thiên Si đạo trưởng, ba người đã tính bàn rủ Bắc kiếm Phổ Côn, thân hành lên Vô Ảnh Phong một chuyến để hỏi tội chúng. Nhưng mấy năm rày đều mải lo điều tra về vụ hung án đã khiến cho: Chung Ly Triết, Tạ Đông Dương, Phương Bách Xuyên, Gia Minh, Thường Bích vân bị thiệt mạng tại Cửu U Địa Khuyết ấy, cho nên cuộc dự định lên Vô Ảnh Phong vẫn chưa thi hành được.
Nay lại thêm Nhân tâm thần khất phương Kỳ bị hại về ngọn Lãnh điện tỉ thủ như thế, vậy chuyến này thế nào cũng phải lên Vô Ảnh Phong một chuyến, không những chỉ cứu Thượng Quan Linh, mà đồng thời còn có thể nhờ đó mà dò la tin tức hung thủ trọng án tại Cửu U Địa Khuyết xưa kia? Nhưng ta nghĩ đến Càn Khôn Ngũ Tuyệt xưa kia lừng danh khét tiếng trong thiên hạ, nhưng nay Đoạt Hồn Kỳ Chung Ly Triết đã mất, Bắc kiếm Phổ Côn tính tình lại thay đổi, chỉ còn chừa lại có ba người, thanh thế quả là đã yếu hẳn nhiều lắm!"
Gia Cát Dật nói xong những chuyện này, chỉ khẽ nhích miệng mỉm cười, sắc mặt càng có vẻ nặng trĩu vì buồn rầu, Hầu Hạo biết chuyến đi này của hai người không lấy gì làm chắc cho lắm, trong lòng cũng không khỏi ngại ngùng lo âu...
Vị trí Vô Ảnh Phong nằm giao ngay với con sông Tương trong dãy núi trùng trùng điệp điệp của Cửa Lãnh, khởi hành từ Nhạc Châu thì cũng không xa lắm, Gia Cát Dật và Lãn hiệp Hầu Hạo vẫn tiếp theo lộ trình đã định. Dọc đường hai người ước lượng, hai tên Đinh Hủy và Đinh Phá khinh công siêu việt, chắc giờ này đã về đến trên núi phục mạng với Độc Ma rồi cũng nên, vậy mình đi theo sau lên như thế này, thầy trò Độc Ma thế nào chả chuẩn bị, vậy thì chuyện cứu Thượng Quan Linh không phải dễ dầu gì mà được ngay. Hầu Hạo tính đề nghị đi Mặc Phụ Sơn tìm vị lão tiền bối Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác trước, nhờ người này giúp sức may ra có hy vọng thêm, nhưng Gia Cát Dật danh liệt trong Càn Khôn Ngũ Tuyệt, tiếng tăm lẫy lừng trong giang hồ võ lâm, nếu bây giờ phải đi nhờ vả sức người ta, quả thật là khó nói ra miệng quá nên Hầu Hạo không dám mạo muội hé môi nói ý kiến này.
Hơn nữa, chàng lại nghĩ đến Thượng Quan Linh nay đã chim lồng cá chậu, mạng nguy trong một sớm một chiều, càng không thể nào kéo dông dài thì giờ được cho nên Hầu Hạo nóng lòng sốt ruột không kém gì Nam bút Gia Cát Dật, hai người vẫn tất tả trên đường lộ trình đi Vô Ảnh Phong.
Một hôm, hai người đã đến khu núi Cửu Lãnh, đường sơn đạo bắt đầu chật hẹp dần, ngựa khó đi, hai người dành phải bỏ ngựa cuốc bộ vào núi, nhưng càng đi càng cảm thấy địa thế đây càng cao, dần dà chỉ thấy như mình lướt trong mây, xung quanh bốn bề trùng điệp những ngọn phong cao ngất trời, hầu hết đường sơn đạo đều không bóng người. Gia Cát Dật và Hầu Hạo chỉ sợ có mai phục, suốt dọc đường đều cẩn thận quan sát, đi được một quãng nữa, bỗng nghe đằng xa như cô tiếng thiên quân vạn mã reo vang hò hét giết nhau, khiến cho hai người giật nảy mình!
Khi hai người định thần nghe kỹ, thì đâu phải là người ngựa hí reo, mà chính là tiếng thác nước ầm ầm.
Cảnh sắc càng hiu quạnh, thỉnh thoảng những tiếng thú rừng hú kêu rợn người. Vô Ảnh Phong không biết nằm tại đâu? Chỉ thấy toàn những ngọn phong liên miên hết ngọn này dính sang ngọn khác, khắp cảnh âm u lạnh lùng, hai người phóng tầm nhìn của mình, không thấy một bóng người, trong lòng bất giác cảm thấy bàng hoàng. Cả hai vẫn tất tả rảo bước, địa thế càng cao và đã cảm thấy khó đi, tiếng thác ầm ầm càng lúc càng lớn, trên mặt hai người đã cảm thấy hơi ươn ướt vì hơi thác nước, cả hai như có cảm tưởng mình đang đi trong sương mù dày đặc, dần dà trên mặt họ đọng thành những giọt nước tinh anh. Gia Cát Dật khẽ thở một tiếng ngước đầu ngó lên, nhưng đã không thấy mặt trời đâu, những quang tuyến xung quang đã lu mờ hẳn, chợt hiểu rằng cái tên Vô Ảnh Phong là do các ngọn phong cao chọc trời ấy đã che mất ánh nắng mặt trời chiếu vào, phần do hơi thác nước lớn gây nên những cảnh sương nặng hột, và cứ vất vưởng liên miên trong cốc đến không bao giờ tan được, nên mới được gọi là Vô Ảnh Phong.
Nhưng sự thật ngọn Vô Ảnh Phong chính thức là ngọn nào? Đến bây giờ vẫn không thể nào xác định được hai người đành đứng trong sơn cốc âm u, đưa mắt nhìn quanh quất, ngoài những tiếng reo ầm ầm của thác nước và những hạt sương nặng hột bám vào mặt cảm thấy lành lạnh ra, không còn gì khác. Bỗng dưới chân Hầu Hạo va đến cách một tiếng, cúi đầu nhìn xuống, chàng bất giác kinh ngạc, vội gọi Gia Cát Dật lại xem, chỉ thấy dưới chân chàng có một bộ xương người trắng mốc nằm sấp với thế hình chữ đại (tay chân giang ra hết), nhìn kỹ thì xương tay bên phải hình như đang cố chỉ một việc gì? Nhìn theo hướng chỉ, cách ba bốn bước, lại một bộ xương người khác. Hai người chợt hiểu nguyên do, ra đây là lối vào Vô Ảnh Phong, và suốt từ đó đến phong, xa có mấy dặm đường, toàn do những bộ xương khô chỉ lối. Thì ra những kẻ vô hạnh chết đây, đều là những kẻ lương dân bị thầy trò Độc Ma tàn sát suốt trong bấy lâu, và những người hiệp sĩ chánh phái trong giang hồ đã đến hỏi tội Độc Ma!
Chúng đã tàn nhẫn dùng những tử thi ấy làm bảng chỉ lối vào Vô Ảnh Phong, cố ý khoe khoang những sự lợi hại của chúng, ngang nhiên tàn nhẫn tung hoành, cốt gây sự khiếp sợ trong thiên hạ!
Suốt dọc đường tiến sâu vào, không biết cơ man nào là xương người, thôi thì nằm đủ kiểu cách: sấp, ngửa, nghiêng, vẹo, dọc, ngang... lung tung! Nhưng những bộ xương nhỏ nhắn thì chiếm đa số, chắc đó là những hài cốt của các thiếu nữ đã bị thầy trò Độc Ma hái hết nhụy trinh rồi sát hại quăng xác nơi đây để làm bảng chỉ lộ và trang hoàng thêm cho con dường vào Vô Ảnh Cốc!
Gia Cát Dật và Hầu Hạo thấy cảnh thê lương vậy trong lòng càng đâm bi phẫn uất giận về sự tàn bạo của thầy trò Độc Ma. Hai người đi được hơn một dặm thì thấy thác nước nguy nga hiện ra trước mắt cả một bức vải thủy tinh thiên nhiên từ trên cao chót vót tủa dài xuống, tạo nên những hột thủy châu to bằng nắm tay dội hẳn lên gần trượng cao, rồi lại rớt tan tành trôi đi trong tiếng ầm ầm kinh thiên động địa của nó, khí thế hùng dũng kinh người! Hai người cảm thấy áo bị nước thác bắn ướt khá nhiều, vội né ra và men theo lối chỉ của các bộ xương khô, đi bọc theo thác nước. Khi xuyên hẳn vào một thạch bích trông không khác gì một tấm bình phong thiên nhiên ấy, tiếng chảy của thác nước bị cách tuyệt hẳn, những tiếng dội ầm ầm của ngọn thác vĩ đại không còn nữa, nơi đây im tịnh đến nỗi có thể nghe rõ tiếng thở của bản thân mình, nhưng có điều là ánh sáng nơi đây quá tối. Ước tính thời gian, lúc này cũng sắp tối, trăng chưa thấy lên, nhìn xuống dưới chân, những bảng chỉ lộ bằng xương người đã hết, chứng tỏ hai người đã đứng trước Vô Ảnh Phong.
Vì không khí tối om, Gia Cát Dật và Hầu Hạo không dám lỗ mãng khởi hành vội, đành nhẫn tâm chờ đợi trăng lên rồi tính, cả hai đành ngồi xuống xếp chân bàn tròn để tịnh dưỡng lại sức mệt mỏi của mình.
Chẳng mấy chốc, Hầu Hạo cảm thấy có ánh quang chiếu ngay mắt mình sáng chói, chàng vội mở mắt, một cảnh kỳ lạ hiện rõ trước mắt. Trên không trung, một khuôn trăng lưỡi liềm tỏa ra những ánh sáng chiếu khắp xung quanh, bốn bề im tịnh như tờ, cảnh sắc trông nên thơ lạ kỳ, hoa dị thảo khắp nơi, xa xa mờ mờ ngọn phong, hình như ẩn hiện có nhà cửa, nhìn thét một lúc, không khác nào như lầu các treo lơ lửng trên không, cảnh tuyệt tác trông đẹp và hữu tình hơn tranh vẽ, thật không khác gì trong tiên cảnh!
Hầu Hạo khẽ ý lên một tiếng, nhìn sang Gia Cát Dật bên cạnh, thấy vị sư thúc này vẫn nhắm mắt vận công, chàng không lên tiếng gọi, nhưng vì tính tuổi trẻ của mình, chàng đã bị cảnh đẹp nên thơ thu hút, chàng nhẹ đứng dậy, âm thầm thưởng thức những cảnh sắc hồn nhiên trước mắt mình một cách say sưa.
Xưa kia chàng tưởng đâu nơi cư ngụ của Độc Ma và bốn tên đệ tử: Tàn, Hãm, Hủy, Phá họ Đinh ấy phải là một nơi âm u rợn người, và có thể là một địa ngục trần gian! Nào ngờ hôm nay thân hành đến ngọn phong này cảnh sắc lại đẹp một cách tuyệt vời như thế, dù cho cảnh tiên cũng chỉ đến mức này là cùng. Thoang thoảng những mùi thơm của kỳ hoa dị thảo theo làn gió nhẹ lướt qua khứu giác của chàng, chàng ngẩn ngơ tận hưởng cảnh sắc xung quanh mình. Hầu Hạo bắt đầu rảo bước, chàng muốn khám phá ngôi đình đài lầu các lơ lửng đằng giữa ngọn phong kia. Chàng đi không bao xa, ánh trăng càng tỏ rõ thêm, không những thấy rõ ngôi Cung khuyết trên lưng chừng núi, mà còn ẩn hiện thấy có ánh sáng lấp lóe và bóng người chập chờn.
Hầu Hạo sực kinh tỉnh, e không chừng thầy trò Độc Ma đang lo đặt cạm bẫy chăng? Chàng chực lên tiếng gọi Gia Cát Dật, nhưng chàng lại nghĩ thầm: kẻ địch đâu chưa thấy xuất hiện, mình cuống lên thế làm gì vội như thế chẳng hóa ra mình nhát gan quá sao! Biết đâu chẳng vì vậy mà sư thúc không ưa mình? Nhưng vì tuổi trẻ đầy máu anh hùng, bỗng chàng bạo gan hẳn, chẳng chần chừ gì, lững thững bước đi một mình. Dưới ánh trăng chàng thấy một con suối, cạnh suối lại có một ngôi nhà tranh nho nhỏ, đã có nhà, thế nào lại chẳng có người, Hầu Hạo phủ phục ngay vào bóng tối, chăm chú quan sát. Nhưng chàng chỉ nghe tiếng suối róc rách chảy, chàng cảm thấy mình có vẻ khát và tính lại uống nước suối. Thình lình trong ngôi nhà tranh nhỏ cạnh bờ suối ấy, bỗng có hai thiếu nữ một trước một sau chạy ra, và cả hai đưa nhau lại ngồi ngay bờ suối. Thân hình hai thiếu nữ xấp xỉ bằng nhau, hình như là chị em, quần áo gọn ghẽ, một mặc áo xanh, một mặc áo đỏ, Hầu Hạo tuy không thể thấy rõ hai khuôn mặt đó ra sao, nhưng cứ xem theo phía sau lưng của hai người, có lẽ chưa có cô nào quá hai mươi xuân xanh.
Có lẽ là hai thiếu nữ của thầy trò Độc Ma đã bắt cóc lại đây?
Nghe đồn thầy trò Độc Ma lại thích thái bổ, vậy hai thiếu nữ này chắc là nạn nhân của họ cũng chưa chừng, trong thâm tâm của Hầu Hạo bỗng nổi lên tình trắc ẩn thương hại, nhưng chàng chợt nghĩ, tại sao lại không người canh gác, để cho họ ra đến bến suối này?
Mà xem thần sắc và cử chỉ của hai người, thì không giống với kẻ bị giam cầm chút nào, không lẽ họ cam tâm tình nguyện chịu cho quân tà ác dày vò tấm thân đào liễu như thế sao? Hay đầu óc họ mê mẩn mất trí, vui thú với những hoan lạc trước mắt, không biết đến những hành động tàn nhẫn vô nhân đạo của thầy trò Độc Ma?... Nghĩ tới đây, Hầu Hạo bật nỗi lòng nghĩa hiệp thương người, chàng buột miệng thở dài một tiếng!
Thiếu nữ áo đỏ bỗng nhảy phắt ngay dậy kinh ngạc rằng:
- Chị ơi! Có người!
Thiếu nữ áo xanh cũng vọt hẳn người lên hơn một trượng rồi từ từ hạ mình xuống.
Dưới ánh trăng, thêm một ánh quang lạ lùng nhoáng nhanh, trong tay thiếu nữ áo xanh đã có một thanh kiếm sáng xanh! Dưới ánh trăng, chỉ thấy bốn mắt của hai thiếu nữ như hạnh nhân, mày ngài, mũi thon, môi hình trái đào, quả là đẹp tuyệt! Hầu Hạo lấy làm lạ, cũng chẳng hiểu hai thiếu nữ là địch hay là bạn? Lúc này chỉ thấy hai nàng đang chia thành hai đường để lùng soát, dần dần đã gần lại phía Hầu Hạo... Nhưng thiếu nữ áo xanh hình như đã phát giác, chỉ thấy nàng đưa ngang kiếm ra quát rằng:
- Ác tặc! Hãy bước mau ra đây chịu chết!
Hầu Hạo thấy thế vọt lên không của nàng, biết ngay khinh công đến mức cừ lắm, tuy không phải cùng phe với Độc Ma, nhưng cớ sao lại ở đây? Chàng phân vân, chỉ ngại hiểu lầm nhau rồi gây ra chuyện xô xát thì không hay! Thôi mình cứ giả tảng lờ xem coi họ làm gì!
Thiếu nữ áo xanh chờ đợi một chặp, không thấy động tĩnh, lẩm bẩm rằng:
- Này em! Có lẽ em đã nhầm chăng?...
Thiếu nữ áo đỏ rằng:
- Rõ ràng là có tiếng thở dài mà... nhất định là bọn dâm ma trên Vô Ảnh Phong chứ không sai, mình tìm chúng, chúng trốn mặt không chịu gặp; nay nhân lúc mình chểnh mảng, tính lại đánh lén!...
Thiếu nữ áo xanh lộ vẻ giận dữ rằng:
- Chắc là bọn chúng đã nấp kín, đã thế để ta dùng kiếm phạt bằng hết những bụi khả nghi, lo gì quân gian không lòi ngay mặt chuột ra!
Tai Hầu Hạo nghe đến “Xoẹt” một tiếng, chàng liếc mắt nhìn ra; thấy hai thiếu nữ sử dụng hai ngọn kiếm như bay, ánh kiếm lướt tới đâu thì bụi cây rạp tới đó, chỉ trong nháy mắt, hai luồng ánh kiếm đã gần kề sát đến chàng, Hầu Hạo không cách nào nấp tránh, đành than thầm một tiếng xúi quẩy, rồi mặt dày mặt dạn hiện thân ra lên tiếng:
- Xin nhị vị cô nương hãy khoan...
Câu nói chưa hết, đã bị thiếu nữ áo đỏ trông thấy trước, nàng thét lên một tiếng phi thân vọt đến, ngọn kiếm trên tay đâm thẳng phía ngực Hầu Hạo, chàng dang hai tay không đành phải vèo nhanh về sau, hơi lúng túng mới tránh khỏi thế đâm của thiếu nữ, đương tính cất tiếng phân trần rõ chuyện nhưng thiếu nữ áo đỏ lúc này không khác gì bóng với hình, xoay cung vị đổi nhanh thế tiến sát vào.
Hầu Hạo thấy vậy khẽ hừ một tiếng vung luôn chưởng ra đòn, nhưng thiếu nữ áo đỏ vẫn mặc; nàng vẫn nhoáng thân tiến sát vào, tả thì chưởng hữu thì kiếm, ào ào đánh sang nhanh chớp như vũ bão cuồng phong, Hầu Hạo biết rằng nàng không phải phe đảng của Độc Ma, đâu nỡ ra tay khiến nàng bị thương, chàng chỉ giữ thế thủ, tuyệt đối không trả đòn lại, thoáng cái, đã trên bảy tám hiệp rồi.
Thiếu nữ áo xanh đứng bên cạnh quát:
- Ác tặc! Ngươi còn muốn ngoan cố chống cự sao?
Quát xong vung luôn kiếm áp vào trận đánh bừa luôn, Hầu Hạo cảm thấy áp lực trước mặt lúc này gia tăng, thầm nghĩ công lực hai thiếu nữ này không vừa gì nhưng đáng trách cái là lại không cho mình phân giải rõ ràng, hung hăng đánh bừa như thế biết làm sao? Vì chàng đã phải tập trung hết thần trí để đối phó nên không còn cơ hội lên tiếng phân bua. Chàng sực nhớ ra sư thúc mình là Gia Cát Dật, bèn chu miệng lại huýt lên một tiếng sáo báo động cho Nam Bút.
Thiếu nữ áo xanh quả tinh trí, biết ngay Hầu Hạo kêu cứu, nàng bèn tung thân vọt nhanh toàn thân lên, thanh kiếm giơ nghiêng thành bốn mươi lăm độ, từ trên không chúi ngay đầu phạt xuống! Oai lực của thế đánh này quả là tuyệt luân, Hầu Hạo lo được đàng này mất đàng kia, thấy rõ khó thoát, chỉ còn nước cố vung chưởng lên đỡ đỉnh đầu, nhưng thiếu nữ áo đỏ đã len lén tới, trong lúc khứu giác của Hầu Hạo vừa ngửi được một mùi thơm hoa lan của nàng bay tới thì ngọn kiếm của nàng đã đâm thẳng đến ngực mình, thấy không còn thế nào tránh thoát, Hầu Hạo đành nhắm mắt chờ chết?...
Bỗng cheng một tiếng vang lên, ngọn kiếm của thiếu nữ áo đỏ đâm tới ngực mình ấy, bỗng bị bật nghiêng hẳn ra, hình như đã bị một vật gì đó đánh hất ra có vẻ mạnh lắm, khiến cho toàn thân thiếu nữ khẽ nhoáng lên lùi về phía sau hai bước... Ngay trên không; một người lướt nhanh xuống nhẹ nhàng như con chim hạc màu xanh. Hầu Hạo cố vung ra một chưởng đẩy lùi thiếu nữ áo xanh, toàn thân chàng cảm thấy mệt phờ người, biết ngay sư thúc Nam bút Gia Cát Dật đã kịp tới cứu mình, chàng bèn ngồi phệt ngay tại trận nhắm mắt tĩnh tọa để điều khí. Tai chàng nghe Gia Cát Dật ý lên một tiếng, tiếp theo nghe “choeng” lên một tiếng, sau tiếng binh khí va chạm nhau, cả hai thiếu nữ đều kinh ngạc hô lên.
Nghe tiếng Gia Cát Dật rằng:
- Ồ! Ra Hồng cô và Thanh cô đó sao? Hai vị tại sao lại đến đây làm gì vậy?
Hầu Hạo lúc này mới yên tâm, thì ra Nam Bút quen biết hai thiếu nữ này! Chàng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy hai Thanh y thiếu nữ cười tươi như hoa, khác hẳn với bộ mặt hung hăng vừa nãy, nghe nàng nói rằng:
- Hóa ra là Gia Cát Dật, vậy còn vị này là ai?
Gia Cát Dật bèn đứng ra dẫn kiến, thì ra hai vị thiếu nữ này cũng là nhân vật trứ danh trên giang hồ là Châu Thị Tam Điệp (ba com bướm nhà họ Châu), thứ vị của hai nàng là Cô Ba và Cô Tư, Thanh điệp Châu Sách và Hồng điệp Châu Chu. Sau khi vấn kiến xong, Châu Thị Song Điệp bèn thi lễ xin lỗi trong cuộc hiểu lầm vừa rồi, may mà chưa gây nên hậu quả tai hại gì! Hầu Hạo cảm thấy buồn thầm trong lòng, chàng ngước mắt lên, bỗng thấy chị em Châu Thị dồn hết tia nhìn vào mặt mình, chàng cảm thấy má mình nóng bỏng lên, không biết nói gì cho phải.
Gia Cát Dật bèn hỏi chị em Châu Thị tại sao đến đây Thanh Điệp bèn mời ngay Gia Cát Dật và Hầu Hạo ngồi xuống cạnh bờ suối, xong mới kể hết đầu đuôi vụ kết thù của Châu Thị Tam Điệp với thầy trò Độc Ma trên Vô Ảnh Phong.
Thì ra Châu Thị Tam Điệp, cả thảy ba chị em, chị cả Châu Ni, ưa mặc đồ trắng, nên trên giang hồ người ta thường gọi là Bạch Điệp. Cô thứ Châu Sách thích mặc thanh y, nên người ta gọi là Thanh Điệp, còn cô út Châu Chu ham chuộng màu đỏ, nổi danh trên giang hồ với biệt hiệu là Hồng Điệp. Tam Điệp tuy tuổi còn non trẻ, nhưng đều là ba cô con gái của Giang nam ngọc điệp Châu Phụng, gia học uyên thâm, khinh công kiếm thuật đều được sự chân truyền của mẹ là Ngọc Điệp. Võ công của Ngọc điệp Châu Phụng đều đã đến mức tuyệt đỉnh, năm 30 tuổi nàng liên tiếp đi giang hồ khắp thiên hạ, phần thì dung mạo tuyệt sắc, võ công cừ khôi, chẳng bao lâu thanh danh vang lừng trong thiên hạ. Nào hay trong năm nay Tam Điệp đi tham lễ Nam Nhạc (núi Hoành Sơn tại Hồ Nam), bỗng gặp họa vào mình.
Hôm đó, trên Hoành Sơn, những thiện nam tín nữ đi lễ đông đảo, Châu Thị Tam Điệp ỷ trong người có tuyệt nghệ, nên không cần kiêng kỵ gì, ăn diện thật hấp dẫn, tuổi trẻ, người lại đẹp, suốt dọc đường lên núi, cười nói cởi mở, khiến cho bao nhiêu chàng trai phải ngây ngất lạc hồn!
Tam Điệp khi lên đến nơi, thấy nơi thạch cấp trước mặt, thiên hạ hễ ai đi qua đó đều phải bịt mũi đi cho nhanh, cả ba chị em bất giác háo kỳ, đi gần lại xem là chuyện gì, tới nơi, chỉ thấy một người hành khất bẩn thỉu, nằm ngang ngay thạch cấp, mặt mũi lở lói bấy bá, tứ chi tàn khuyết, đầy mình máu mủ hôi tanh, thúi không chịu nổi, bên cạnh người hành khất lại có một cái giỏ nhỏ bằng tre, chính là để xin của bố thí của khách hành hương. Nhưng khốn nỗi khách thập phương đâu ai lại gần với mùi thúi kinh người ấy, nếu có người động lòng từ tâm, họ cũng chỉ đứng xa thẩy tiền vào giỏ cho hành khất mà thôi. Thanh Điệp và Hồng Điệp vội hối chị cả đi ngay, vì trông hành khất kinh tởm quá! Nhưng bỗng Châu Ni nói với hai chị em mình rằng:
- Này hai chị em, những dị nhân trên giang hồ thường hay hóa trang thành những hành khất tàn phế, một là họ đùa cợt với nhân tình thái thế, hai nữa là họ tìm kẻ chân tài, nên kẻ phàm tục không thể làm sao biết được, chỉ có những người có tuệ nhãn, mới có thể phát giác, và nhờ thế mà theo học được ích lợi cho bản thân mình, thế nào cũng có những cuộc gặp gỡ may mắn kỳ dị là khác!
Hồng điệp Châu Chu là em út, nghe chị nói xong bèn chế ngay:
- Với những người máu mủ hôi thối như thế, không lẽ chị có thể thân mật với người ta được sao?
Bạch Điệp nghiêm sắc mặt rằng:
- Có gì mà không được?
Nói xong Bạch Điệp bèn bước ngay lại ngay người ăn mày, cung thân lễ phép rằng:
- Tiền bối cảm thấy trong mình chỗ nào không ổn, và nếu có gì cần đến tiểu nữ giúp xin ngài cứ việc nói!
Khách hành hương thấy một cô gái đẹp như thế mà lại đi làm quen với tên ăn mày kinh tởm ấy, ai nấy xôn xao cả lên, và chẳng ai nhủ ai họ đều vây quanh lại xem.
Thanh Điệp thấy vậy càng rối cuống lên khuyên chị nên đi ngay, Nhưng Bạch Điệp không chịu, nàng vẫn chú thân chờ đợi người ăn mày lên tiếng.
Khá lâu, người ăn mày mới ngẩng đầu lên, và một bộ mặt vừa xấu xa vừa rùng rợn hiện rõ ngay trước mặt mọi người, nhưng đôi mắt của hành khất sáng ngời? Mọi người xung quanh kinh rú lên, có kẻ đã vội giật lùi không dám nhìn thêm vì trông quá kinh hãi, nhưng vẫn có kẻ tuy không sợ nhưng lại tiếc, không muốn bỏ đi ngay, lòng háo kỳ thúc họ đứng lại xem.
Trong ánh mắt của hành khất, nào đâu thấy có vẻ gì là bệnh hoạn đâu.
Thanh Điệp và Hồng Điệp đều kinh dị trong lòng. Thình lình hai chị em có cảm giác lạ lùng trong bụng, cảm thấy ánh mắt của người hành khất này có sức hút mạnh lắm, tuy là xấu xí kinh người như thế nhưng lại có sức hút của nam tính, Châu Sách và Châu Chu bất giác đỏ bừng mặt, vội cúi ngay đầu xuống.
Nhưng bỗng hành khất cất tiếng cười:
- Nữ Bồ Tát quả là tuệ căn đầy đủ! Hữu duyên! Hữu duyên!...
Hồng Điệp nhanh trí, vội ra tay kéo chị cả và chị hai lôi đi... Nhưng Bạch Điệp như kẻ bị mất hồn, đôi mắt vẫn ngó chăm chăm về người hành khất nọ, thân tuy bị em lôi kéo nhưng đầu vẫn quay nhìn lại. Chỉ nghe tiếng người ăn mày phía đằng sau cười nói rằng:
- Nữ Bồ Tát quả là có duyên với tôi lắm, vậy xin hẹn tái ngộ sau vậy!
Khách thập phương nghe nói cười ồ cả lên, cho rằng người ăn mày khéo đa tình vu vơ, đời nào tiên nữ lại sa vào cái thây thúi ình lên như hành khất thế!
Hồng Điệp kéo chị đi, chỉ thấy trong đôi mắt của Bạch Điệp như dại hẳn, thần sắc kỳ dị hẳn, Thanh Điệp Hồng Điệp vừa sợ vừa lo, biết ngay tên ăn mày nọ đã tác quái, hấp tấp dìu chị ngồi yên một nơi, chị em bàn tán một lúc rồi xách ngay kiếm để cho tên ăn mày một trận hả dạ. Nhưng khi đến thạch cấp, đâu còn thấy bóng tên ăn mày đâu? Hỏi khách đi đường cũng chẳng ai biết đâu mà chỉ? Hai người lại đành đưa chị xuống núi tìm ngay một quán trọ nghỉ ngơi, nhưng Bạch Điệp vẫn như si như ngốc, khiến cho Thanh Điệp Hồng Điệp quýnh lên, dở khóc dở cười, chẳng biết nên tính sao? Và ngay canh khuya đêm đó, bỗng một tiếng gió khiến cho Thanh Điệp Hồng Điệp thức giấc, trên giường ngủ của chị cả, Bạch Điệp đã biến đâu mất.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, khiến cho Nhị Điệp gần như thất hồn lạc phách, cả hai vội đuổi nhanh ra, nhưng trong đêm tối, chẳng thấy một bóng gì cả! Chị em ảo não cuống cuồng, tính quay về Giang Nam cho mẹ là Ngọc điệp Châu Phụng hay tin đến giải cứu!
Nhưng giữa đường lại thăm ra được chút manh mối là: Trong khu núi Cửu Lãnh, có ngọn Vô ảnh Kỳ Phong, và trong ngọn Kỳ Phong này có năm thầy trò của Độc Ma cư ngụ, tính tình thầy trò đều thích hái trinh, thường hay cướp bắt những thiếu nữ lương gia, đem về Vô Ảnh Phong hành lạc, chừng chán đem ra giết, và moi tim gan ra ăn. Còn có người đồn rằng thầy trò Độc Ma đều có một bản lĩnh ghê gớm là Nhiếp Hồn đại pháp (phép hớp hồn, như thuật thôi miên ngày nay) chỉ cần nhìn ngay vào mắt của chúng, thế nào tâm thần cũng bị họ thao túng ngay, sau khi bị, nạn nhân hoặc như si như ngốc, nói lảm nhảm không ngớt, và tha hồ cho chúng đem về Vô Ảnh Phong một cách thuận tiện!
Được tin này, chị em Nhị Điệp không kịp về Giang Nam để cho mẹ hay tin nữa, cả hai cho rằng thủ phạm bắt Bạch Điệp chính là đệ tử của Độc Ma chứ không ai hơn. Thế là cả chị em hấp tấp lên đường tìm thẳng ngay đến Vô Ảnh Phong để liều mạng với thầy trò Độc Ma mong cứu chị về.
Nhưng đã suốt trong hai ngày trời, thế mà không làm sao đến được ngọn phong Vô Ảnh mới lạ, mắt thấy ngọn phong nằm sừng sững đấy, nhưng đi thét cũng về lại bờ suối này, vì mệt khướt người, chị em hai người đành nghỉ lại đây để tính kế sau. Nào ngờ lại khéo gặp Nam bút Gia Cát Dật và Hầu Hạo, sau khi giải thích sự hiểu lầm, hai nàng mừng vui trong lòng, vì biết rằng Nam bút Gia Cát Dật cũng đến đây để trả thù, mà Gia Cát Dật lại là nhân vật khét tiếng của nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt, kiêm toàn văn thông võ giỏi, Thanh, Hồng Nhị Điệp đều hỏi kế Nam Bút, liệu nên tính sao?
Gia Cát Dật đứng ngay dậy quan sát một lượt địa hình địa thế ngọn Vô Ảnh Phong, thấy quả nhiên gần ngay trước mắt, thế mà chị em Nhị Điệp lại nói đi suốt hai ngày mà vẫn về chỗ cũ này. Gia Cát Dật nghĩ thầm, hay là loại bát trận đồ mê tung? Nhưng nếu là có tác dụng mê tung của Bát trận đồ, thế nào cũng phải có những loại sơn thạch cây cối để yểm mắt thiên hạ chứ, như trước Vô Ảnh Phong đây, chỉ toàn những cỏ hoa tươi lạ và chẳng thấy những cây cối quái thạch gì! Dù là Gia Cát Dật có học rộng đi đến đâu nữa, cũng không làm sao khám phá sự huyền bí của nó ra sao? Chỉ còn nước thử bước và nhớ kỹ các dấu xem sao! Nghĩ xong Gia Cát Dật bèn lững thững rảo bước một mình, để thăm thử xem sao!
Đây nói về Hầu Hạo và Nhị Điệp ngồi bên bờ suối đôi bên dần dà cảm thấy hết ngượng, và cũng nhờ đó mà chuyện trò của đôi bên tăng thêm lên.
Bỗng Hồng điệp Châu Chu khẽ tiếng cảnh cáo hai người rằng:
- Thưa chị và Hầu công tử, hình như có tiếng gì?
Cả hai vội im lặng lắng tai, quả nhiên có tiếng âm nhạc văng vẳng gần đâu đây. Nghe âm điệu ấy, hình như chính do nơi đình đài lâu các giữa lưng chừng núi kia vọng lại, tiếng nhạc càng lúc càng thánh thót êm tai lạ. Khiến người chẳng mấy chốc tâm thần cảm thấy đê mê ngay. Bỗng cảnh lạ lùng hiện ngay ra trước mắt ba người, nơi lưng chừng của ngọn phong ấy, bỗng nhoáng sáng rực lên một cái, ẩn hiện có một đám người li ti đang đi như một hàng kiến, dần xuống núi và hướng về ba người tiến tới.
Thanh điệp Châu Sách kinh ngạc rằng:
- Nguy to mất! Gia Cát Dật đi còn chưa về, mà đám giặc dâm bôn này đã kéo đến...
Hầu Hạo dù sao cũng là khí khái nam nhi, chàng bèn đứng dậy ưỡn ngay ngực nói rằng:
- Xin nhị vị cô nương chớ hoảng, chúng lại như thế càng hay, chúng mình chẳng đang muốn gặp bọn họ đây sao? Ất giáp gì hãy cho chúng một trận đã, rồi sẽ truy đuổi theo vào tận sào huyệt của chúng!
Câu nói hào hùng của Hầu Hạo quả nhiên có hiệu lực tác động tinh thần, hai nữ hiệp sĩ rút phắt kiếm lăm le sẵn trong tay, và cùng với Hầu Hạo nấp ngay vào trong bóng tối chờ đợi? Chỉ thấy một đoàn người càng lúc càng gần, thì ra toàn là những nam nữ, tay cầm những nhạc khí hỗn tạp, vừa đánh trống chiêng vừa thổi kèn, thân hình múa may ẻo lả tiến tới, ba người này hồi hộp đến mức tột độ.
Hầu Hạo tuy giỏi, nhưng cũng ái ngại về quỉ kế âm hiểm của đối phương, chàng biết rằng họ sẽ không bao giờ giàn trận chiến một cách chính đại quang minh, nhưng Hầu Hạo cũng không làm sao đoán nổi đối phương sẽ dùng đến phương pháp tà ma gì, trong lòng không khỏi nao nao, bụng chỉ mong sao Nam bút Gia Cát Dật chóng về trong lúc tình trạng cấp bách này.
Đoàn người từ từ bước dần tới, tám nam tám nữ, ai nấy đều nhạc khí kỳ quặc, đám nữ toàn một loạt áo mỏng che thân, đám nam một loạt khăn bịt mặt, thân mặc áo dài đen, thần sắc trông rùng rợn, chia thành hai đội, và tiến bước theo nhịp nhạc.
Khi còn cách có ba bốn trượng, bỗng mười sáu người này bèn ngừng ngay chân không tiến bước! Tám nam lập tức tản mác ra thành một vòng tròn lớn, rồi ngồi thụp ngay xuống, tay bắt đầu tấu nhạc, tám nữ lướt nhanh ngay vào giữa nhảy múa tuyệt diệu, dưới ánh trăng, thấy đám nữ này người nào cũng trẻ đẹp, trên thân chỉ có tám lụa mỏng che thân, âm nhạc mỗi lúc một mau, vũ điệu càng lúc càng điên cuồng... và những thân thể nửa kín nửa hở kia ấy tung tăng rung động...
Lãn hiệp Hầu Hạo bị cảnh khích động xâm chiếm tâm thần, chàng không sao chịu nổi, chàng thở mạnh một tiếng tính vùng chạy ra. Bỗng có một bàn tay mềm mại túm nhanh ngay chàng lại, bàn tay này có vẻ run dữ! Hầu Hạo bất giác đưa tay ra nắm chặt thì ra là bàn tay của Thanh điệp Châu Sách, chỉ nghe nàng khẽ tiếng hồi hộp rằng:
- Lạ quá.'... Hầu huynh có thấy rõ người đứng giữa trong tám người nữ đó không? Trời ơi!... Chính là chị Bạch Điệp của chúng tôi...
Giọng nàng run lên và bàn tay đang bị Hầu Hạo nắm ấy toát mồ hôi.
Hầu Hạo nhìn kỹ, trông Bạch Điệp quả cũng hao hao giống Thanh Điệp, lúc này chỉ thấy thân hình nàng yểu điệu uyển chuyển dịu dàng theo tiếng nhạc gợi xuân...
Thình lình, không biết từ lúc nào tất cả những mảnh vải che thân của đôi bên nam nữ đã rớt hết xuống, và một cảnh nhảy múa điên loạn đã diễn ra tưng bừng...
Tai mắt Hầu Hạo cảm thấy nóng bừng về điệu vũ.
Chị em Nhị Điệp cũng không sao tránh khỏi cảnh gợi xuân tình ấy, và cả hai đều ngã hết vào lòng Lãn hiệp Hầu Hạo chờ đợi mưa xuân...
Hầu Hạo lúc này hồi hộp cực độ, lồng ngực chàng muốn nổ tung ra, không biết nên xử trí ra sao...
Đang lúc tình trạng lửa nóng trà sôi ấy, bỗng có một tiếng “bưng” vang dội lên, những âm nhạc tà dâm và kỳ cảnh trước mắt đều biến tan đâu hết!
Lãn hiệp Hầu Hạo quả xứng đáng là danh gia cao đệ tử sau tiếng bưng thình lình ấy, chàng lập tức thu ngay được lòng dục của mình. Chàng hú vía thầm nhủ: May mình quá!, chàng thấy chị em Nhị Điệp còn nhắm mắt nằm trong lòng mình, vội vàng cài ngay mấy nút của hai nàng mà không biết tay ai đã mở trong lúc nãy, xong xuôi chàng nhẹ tay đặt hai nàng nằm xuống đất rồi hấp tấp đứng ngay dậy!
Nhưng Hầu Hạo cảm thấy đầu bị choáng váng, loạng choạng lùi hẳn về sau, suýt đứng không vững!
Trước mắt bỗng có một bóng người từ trên không vèo mình lướt xuống với bộ áo nho sinh tuấn nhã, tay cầm đàn, thì ra chính là Nam bút Gia Cát Dật, chỉ thấy Nam Bút đưa nhanh tay ra đỡ Hầu Hạo, nhìn xuống thấy hai thiếu nữ nằm dưới đất, đã thấy cả hai tỉnh dần lại. Hầu Hạo mặt đỏ tai nóng, Gia Cát Dật đứng cạnh nói nhỏ với chàng:
- Này Hầu Hạo, may là chuyện tày trời chưa xảy ra, thôi chuyện vừa rồi chớ nhắc đến làm gì nữa!
Hầu Hạo gật đầu.
Lúc này Gia Cát Dật mới lên tiếng nói:
- Trước kia, ta cứ tưởng Vô Ảnh Phong của Độc Ma có gì quái dị, nhất định chúng phải bố trí theo loại trận pháp mê tung như Bát trận đồ, nào hay đêm này chính ta thân hành thử một chuyến thì lại không phải. Tên Độc Ma này quả là một tay lợi hại, ta vẫn chưa nghĩ được cách gì để khám phá, ta đi quanh quẩn rồi vẫn về lại đây!
Hầu Hạo hấp tấp hỏi rằng:
- Thưa sư thúc, vậy ngài đã nghĩ vỡ lẽ những bí mật của những cảnh mặt tiền của ngọn Vô Ảnh Phong này chưa?
Gia Cát Dật gật gù rằng:
- Sau ta về đến nơi đây, thấy các bộ hạ của Độc Ma đang quyến rũ các ngươi! Nên ta vội dùng ngay cây đàn Bát long ngân ra phát động dây huyền thứ tám, khiến chúng kinh hãi chạy hết, và khi ta thấy chúng rút lui mới chợt hiểu những sự huyền bí của mặt tiền ngọn phong này!
Chị em Nhị Diệp hấp tấp hỏi:
- Thưa Gia Cát tiền bối, thế lối đi lên ngôi đình các lâu đài trên lưng chừng của ngọn phong thì làm sao mà đi?
Gia Cát Dật rằng:
- Các ngươi từng nghe nói đến Hải thị thận lâu (thận khí: do những luồng hơi mơ màng tỏa hiện ra những lâu đài nhân vật, nên tục gọi là: Hải thị thận lâu) bao giờ chưa?
Hồng Điệp trả lời nhanh:
- Dạ biết! Đó là một hiện tượng ảo ảnh có thể đột hiện đột biến thường thấy trên mặt bể hay bãi sa mạc lớn, người ta có trông thấy các đình đài lầu các nguy nga ngay trước mắt, nhưng không làm sao dấn chân bước đến được, vì đó chỉ là một ảo cảnh!
Gia Cát Dật thở dài rằng:
- Đúng thế đấy! Xưa kia con gái của vua Viêm cũng bị huyễn hoặc tại tiên sơn trên mặt bể, nàng tưởng đâu là cung điện của phụ vương bèn dùng ngay chiếc thuyền buồm lướt sóng ra bể, nhưng cảnh cung điện của thận lâu cứ mơ màng hiện trong huy hoàng, chỉ có thể nhìn mà không sao đến đích nổi, cuối cùng là nàng bị đắm thuyền chết trong bão táp. Sau cô công chúa này hiển linh, hóa thành con chim, chuyên tha đá để lấp biển, tinh khôn và chăm vô cùng, loại chim ấy ngày nay tức là loài tinh vệ điểu?
Thanh Điệp và Hầu Hạo cũng hỏi chung một lúc:
- Nếu vậy cư thất trên Vô Ảnh Phong kia không lẽ cũng là ảnh ảo của Hải thị thận lâu sao?
Gia Cát Dật nhẹ lắc đầu:
- Theo ta đoán, tuy nó không phải cảnh huyền ảo nhưng cũng hơi na ná với Hải thị thận lâu, vì thế chúng mình lui tới hoài mà vẫn không đến gần nó được!
- Nếu thế, thầy trò của Độc Ma họ ở đâu, chính vừa rồi đây, chúng tôi đã thấy rõ ràng có người từ trên đó xuống đây cơ mà!...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...