Cố Lan San đang hôn mê nên không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Mà Cố Ân Ân mặc dù nhắm mặt nhưng vẫn cảm thấy cả người cô đang rơi xuống với tốc độ rất nhanh, trong lòng cô lập tức cảm thấy lạnh lẽo, chẳng lẽ cô cứ vậy mà té xuống, đứa bé của cô và cùng Hàn Thành Trì cũng cùng rơi xuống sao?
Cố Ân Ân theo bản năng hét lên, tiếng cầu cứu chói tai: "Thành Trì, cứu em ————"
Cùng lúc đó, tiếng kêu bi thảm chói tai cũng truyền đến: "A ————"
Hàn Thành Trì nghe rõ tiếng thét của Cố Ân Ân nhưng ngay lúc Cố Lan San cũng ngã xuống anh nghĩ cũng không nghĩ đã đưa tay tiếp Cố Lan San.
Nhưng tay anh còn chưa chạm tới Cố Lan San thì đã có người một người từ trong hành lang chạy ra, nhanh hơn anh một bước mà ôm eo Cố Lan San, lập tức kéo cô ngược trở về.
Tay Hàn Thành Trì chỉ khẽ đụng đến một góc của Cố Lan San liền chấn kinh đứng đó, sau đó ngẩng đầu lên, thấy Thịnh Thế bởi vì dùng sức ôm Cố Lan San mà hung hăng đụng phải vách tường phía sau.
Hàn Thành Trì vừa nghĩ cách xong đã nghe thấy bên tai truyền đến tiếng thét chói tai.
Hàn Thành Trì nghiêng đầu sang thì thấy Cố Ân Ân đang lăn từ trên cầu thang xuống, sau đó rơi xuống lầu một.
Máu đỏ tươi từ trán cô, giữa hai chân nhỏ giọt thành dòng, giống như nhiều con sông nhỏ quanh co uốn lượn, chậm rãi lan tràn.
Đỏ như vậy, phối hợp với sàn nhà màu trắng, tươi đẹp đâm vào mắt mọi người.
Sau tiếng thét chói tai, cả căn phòng hoàn toàn tĩnh mịch.
Cố Ân Ân nằm trên mặt đất lạnh lẽo, cô đau đến mức không còn cảm thấy một chút đau đớn, cô mở to mắt, ánh mắt từ từ mơ màng tan rã, cô di chuyển tròng mắt, sau đó mới khẽ nghiêng đầu sang nhìn Hàn Thành Trì đang đứng cách hành lang lầu hai chỉ có hai bậc thang, vị trí người đàn ông đang đứng là chỗ Cố Lan San vừa đứng, Cố Ân Ân lại chuyển mắt nhìn Thịnh Thế đang ôm Cố Lan San trên hành lang lầu hai, vẻ mặt lo lắng cẩn thận kiểm tra, khóe mắt Cố Ân Ân chảy ra một giọt nước mắt, ánh mắt chợt lóe, tầm mắt lại trở về trên người Hàn Thành Trì, sau đó tầm mắt thật sâu bất động.
Cô thấy cả người đều đau, nhất là bụng, cô cũng cảm thấy đứa bé cô thật vất vả mới vượt qua giai đoạn nguy hiểm để giữ lại đã biến mất không còn.
Thế nhưng chút đau đớn này, từng cơn đau gộp lại cũng không bằng sự đau đớn khi cô nhìn thấy chân tướng sự thật.
Cô rất muốn khóc nhưng cô phát hiện mình chỉ rơi một giọt nước mắt xong thì không khóc nổi nữa, ngược lại, cô cong môi nở nụ cười.
Nụ cười này, cười đến cố sức, cười đến khổ sở như vậy.
Cô cười, cười ra tiếng, khanh khách, khanh khách...... Giống như châm chọc, giống như tự giễu, giống như cô đáng phải nhận như thế......
Sau đó cô nghẹn ngào, giống như cười lại giống như khóc.
Hàn Thành Trì đã từng, trong sinh mệnh, trong thế giới đều chỉ có một mình Cố Ân Ân!
Hàn Thành Trì đã từng, nếu như vô tình gặp phải tình huống như thế, nhất định sẽ bỏ qua Cố Lan San mà bảo vệ Cố Ân Ân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...