Đoạt Hôn 101 Lần

Editor: Vạn Hoa Phi Vũ

Lúc Thịnh Thế lần thứ hai thắt dây giày thời điểm, chú ý và tập trung hơn, thắt một cái nơ hình con bướm rất đẹp, sau đó đứng đứng dậy, dắt tay Cố Lan San, mang theo cô ra khỏi bệnh viện.

Trên đường về nhà, hơi kẹt xe, Thịnh Thế biết Cố Lan San đã hoài thai, cho nên mở xe cực kỳ cẩn thận, lúc phanh lại cũng cố gắng để lực quán tính lực trở nên thâp nhất.

Về đến nhà, Tôn Thanh Dương lập tức phân phó người giúp việc bưng bữa ăn dinh dưỡng cho phụ nữ có thai lên, Thịnh Thế ở bên cạnh cô, phục vụ chu đáo.

Sau khi Cố Lan San ăn xong, cứ nhìn Thịnh Thế ăn.

Thịnh Thế ăn rồi chưa hai cái, đã buông đũa xuống.

Cố Lan San nhìn Thịnh Thế như vậy, nhíu nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận một chút, nói phải về phòng ngủ.


Thịnh Thế vội vàng đứng lên, cùng Cố Lan San lên lầu.

Vừa vào phòng ngủ, Cố Lan San liền đi thẳng vào vấn đề hỏi Thịnh Thế: “Nhị Thập, có phải anh mất hứng hay không?”

Thật ra thì cô loáng thoáng đã đoán được cái này đồ đàn ông nhỏ mọn này rốt cuộc thế nào.

Ánh mắt Thịnh Thế hơi lóe lên, kéo một nụ cười sáng lạn với Cố Lan San: “Không có đâu.”

Cố Lan San liếc nhìn Thịnh Thế đang giả bộ rất vui vẻ, suy nghĩ một chút, liền gật đầu một cái, giọng nói nhẹ nhàng nói một tiếng: “Ừ.”

Sau đó liền xoay người, đi vào phòng thay đồ, định tìm quần áo đi tắm.

Thịnh Thế nhìn bóng lưng Cố Lan San cứ phong đạm vân thanh biến mất như vậy, buồn buồn ngồi ở trên giường.


Tại sao cô lại không hỏi thêm mấy câu?

Thịnh Thế giơ tay lên, dùng sức kéo kéo tóc, bộ dáng kia muốn bao nhiêu mất mác có bấy nhiêu mất mác.

Cuối cùng, Thịnh Thế không thể chịu được nữa hỏi Cố Lan San đang tìm quần áo trước tủ phòng thay đồ để chuẩn bị đi tắm phía trước: “Sở Sở, tại sao hôm nay em lại bất chợt đi thăm quan hiện trường điện ảnh vậy?”

Cố Lan San đang đứng đưa lưng về phía Thịnh Thế, nghe được câu này, cong môi, liền cười, sau đó không nhanh không chậm rút một cái quần ngủ bằng bông, xoay người, nhìn Thịnh Thế, dừng một chút mở miệng nói: “Đi dập tắt oai phong của tiểu tam, làm tang thêm sĩ khí vợ cả của em!”

Ánh mắt Thịnh Thế sáng lên, hơi nghiêng đầu, nhìn Cố Lan San trước mặt đang đứng cao hơn mình một đoạn, nhìn cô từ trên xuống dưới, lộ ra nét mặt như tin như không: “Chỉ bằng em, diệt tiểu tam? Em cầm cái gì đi diệt?”

Cố Lan San nghe được sự châm chọc trong lời nói của Thịnh Thế, bĩu môi, hùng hồn trừng mắt Thịnh Thế, ngang ngược chẳng chút xấu hổ nói: “Mang thân phận vợ con của Thịnh Thế đi diệt, chẳng lẽ còn không đủ sao!”

Thịnh Thế cảm thấy trái tim chua xót hơn nửa ngày hơi ấm một chút, hắn khẽ cười mấy tiếng, mới lại hỏi: “Không có chịu thiệt chứ?”

“Không chịu thiệt.” Cố Lan San lắc đầu một cái, cực kỳ kiêu ngạo hướng về phía Thịnh Thế nói: “Chính là cắt hết toàn bộ phần diễn của Tô Kiều Kiều, biến cô ta từ nữ chính trở thành người qua đường!”

Thịnh Thế có chút dở khóc dở cười, tuy nhiên vẫn còn suy nghĩ nhiều nhìn Cố Lan San hỏi: “Có cảm thấy tốt lên hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui