Đoạt Hôn 101 Lần

Thịnh Thế không kịp phản ứng với khuôn mặt thay đổi nhanh như khí trời của phụ nữ mang thai, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, thấy Cố Lan San giơ tay lên, cầm điện thoại trên ghế sa lông, hung hăng đập vào đầu anh!

Thịnh Thế giơ tay lên nhận lấy điện thoại.

Sức đập của Cố Lan San không nhỏ, điện thoại hỏng nằm trong tay anh, vẫn còn cảm thấy cảm giác đau mơ hồ.

“Thịnh Thế, anh là tên lường gạt!”

Thịnh Thế còn chưa cảm nhận hết đau đớn trên thân, thì nhìn thấy Cố Lan San đứng trên ghế sa lông, từ trên cao nhìn cuống anh, trong miệng đầy sát khí mắng: “Nhị Thập, anh thật khốn kiếp, anh là tên lường gạt....... Tên lường gạt!”

Thịnh Thế như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), mới vừa rồi không phải còn tốt sao, sao bây giờ lại trở thành như vậy?

Anh nhìn Cố Lan San đứng trên ghế sa lông, vừa dậm chân, vừa mắng, trong lòng đau muốn chết, cô ôm theo hai đứa bé, nếu không cẩn thận từ trên ghế sa lông té xuống, ai chịu trách nhiệm nổi đây!


“Sở Sở, em đừng nóng, anh là tên lường gạt, anh khốn kiếp, em maungồi xuống, ngồi xuống, có chuyện gì, chúng ta từ từ nói, từ từ nói!”

Thịnh Thế vừa nói, vừa vươn tay, muốn đỡ Cố Lan San, ai ngờ Cố Lan San còn kích động hơn anh tưởng, hoàn toàn không để anh đụng vào: “Không cho đụng vào em, anh nói rõ ràng cho em, anh nói, anh nói, anh mà không nói, em sẽ từ đây nhảy xuống, em sẽ không sinh con cho anh! Em sẽ không sinh.......”

Nước mắt của Cố Lan San từ từ rơi xuống.

Cô cảm thấy mình rất uất ức.

Thịnh Thế nào dám đụng vào Cố Lan San, chỉ có thể đứng trước mặt Cố Lan San, đặc biệt cẩn thận nhìn cô gái thích giận dỗi vô cớ này, lúc phòng bị cô đứng không vững, anh phải xông lên cứu người.

“Sở Sở, anh nói, anh nói.....” Thịnh Thế mở miệng dụ dỗ, trong đầu chuyển động liên tục, nghĩ mình nên nghĩ gì.

Nhưng anh nghĩ đã hơn nửa ngày, anh vẫn không nghĩ ra mình nên nói gì với Cố Lan San.


Anh chỉ có thể nhìn Cố Lan San, ôn tồn mà nói: “Sở Sở, hôm nay anh từ nhà ra cửa, liền đến công ty, một mực làm việc ở công ty cả buổi sáng, buổi trưa đi tham gia tiệc, sau khi kết thúc thì về nhà ngay.”

“Tên lường gạt!” Cố Lan San nhìn chằm chằm Thịnh Thế, hoàn toàn không muốn tha thứ cho anh, thậm chí còn cầm gối dựa trên sa lông lên, ném về phía Thịnh Thế.

Đầu Thịnh Thế bị đập mạnh, không dám giận không dám oán không dám nói, chỉ có thể vắt hết óc suy nghĩ nói: “Anh nghe lời em, không uống một ngụm rượu.”

“Tên lường gạt!” Lại thêm một cái gối dựa hung hăng bay đến.

Cố Lan San khóc dữ dội hơn, hai chân cô đi thong thả trên ghế sa lông: “Em không gả cho anh, anh là tên lường gạt, anh khốn kiếp!”

Thịnh Thế thấy Cố Lan San như vậy, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất: “Sở Sở, anh thật sự không làm gì mà, anh phải nói gì đây?”

Sau khi Thịnh Thế nói đến đây, đột nhiên nhớ tới ban nãy Cố Lan San chơi điện thoại của mình, chẳng lẽ trong điện thoại có gì đó à?

Thịnh Thế vội mở điện thoại lên, đập vào mắt là tin nhắn của Cố Lan San và Tô Kiều Kiều

Gân xanh trên trán Thịnh Thế lập tức nhảy lên, hóa ra là Tô Kiều Kiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui