Edit: Đào Sindy
“Phim gì vậy?” Cố Lan San giống như một đứa trẻ tò mò hỏi, bắt được sơ hở đã hỏi ngay.
“Một bộ phim mới thôi.”
“Vai chính là ai? Ai đầu tư? Đầu tư bao nhiêu tiền?” Sau đó Cố Lan San hỏi rất nhiều vấn đề.
Thịnh Thế không trả lời những vấn đề kia của Cố Lan San, mà anh lại mở to mắt, vô cùng nghiêm túc mà nhìn Cố Lan San.
Cũng không phải anh không muốn nói, mà là anh không muốn một nhà đầu tư không tên tuổi xuất hiện trước mặt cô.
Chẳng lẽ cô biết nhà đầu tư kia là ai rồi? Mục đích cô hỏi là gì? Muốn che chở cho nhà đầu tư đó sao?
“Tại sao không trả lời?” Cố Lan San cười càng lớn.
Thịnh Thế đẩy Cố Lan San ngồi lên đùi mình, đưa tay kéo cô vào ngực, cúi đầu, hôn lên trán cô một cái, nói: “Lúc nào thì em lại quan tâm đến những chuyện này? Không phải muốn làm một cô gái kế thừa sự nghiệp sao, thế nào lại quan tâm mấy chuyện lung tung này thế?”
Vừa nói, Thịnh Thế vừa chặn miệng Cố Lan San lại, muốn nhân cơ hội này, dời đi lực chú ý của cô.
Mặc dù lúc mang thai Cố Lan San hay nghĩ lung tung, nhưng chỉ số thông minh không hề giảm, cô để Thịnh Thế hôn mình, thậm chí để anh đưa lưỡi vào trong miệng, cô nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi của mình ra quấn vòng quanh anh, tay cũng nâng lên, móc vào cổ anh, nụ hôn sâu hơn, triền miên kéo dài vô tận.
Hôn được mấy phút sau, Thịnh Thế thở dốc lưu luyến rời khỏi môi Cố Lan San, cánh môi còn dán vào môi cô, nhẹ nhàng hôn hai cái, từ từ giơ tay lên, sờ sờ mái tóc dài của cô, không biết đủ thở dài nói: “Rất ngọt, Sở Sở...... Anh còn muốn hôn em......”
Nói xong, Thịnh Thế vẫn muốn dán lên môi Cố Lan San, Cố Lan San giơ tay lên, nhẹ nhàng chống lại môi anh, cản trở hành động anh hôn mình.
Thịnh Thế nâng lông mi dài, nhìn Cố Lan San.
Cố Lan San cười, vẫn xinh đẹp như vậy, thậm chí trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn phủ một màu hồng thắm, vô cùng mị hoặc quyến rũ: “Nhị Thập, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em đấy?”
Sao vẫn còn chưa quên chuyện này...... Thịnh Thế rên lên một tiếng, có chút không vui nghĩ, Cái tên Hàn Thành Trì này sao cứ như âm hồn bất tán vậy.
Thịnh Thế làm bộ như không có nghe vấn đề của Cố Lan San, lè lưỡi, liếm liếm tay mềm mại của Cố Lan San, kể từ khi cô mang thai, da càng ngày càng mềm mại, nơi nào cũng vô cùng mịn màng, khiến anh yêu thích không buông tay.
Cố Lan San cảm thấy Thịnh Thế đang có tật giật mình, cố ý dùng động tác’hấp dẫn’ đến khiêu khích chân tướng của tội phạm, cô chơi cùng anh cả ngày trời, bây giờ không muốn chơi nữa, vì vậy liền đi sau thành ghế sa lông, kéo ra khoảng cách với Thịnh Thế, nhìn ánh mắt anh, nụ cười lập lòe hỏi: “Nhị Thập, em cảm thấy anh như đang chột dạ!”
“Có không?” Thịnh thế cảm thấy bản thân mình biểu hiện thái độ ghen.
“Không có sao?” Cố Lan San học giọng điệu anh, từng chữ hỏi ngược lại.
“Không có.” Thịnh thế bị giọng điệu Cố Lan San chọc cười, giơ tay lên, véo mặt Cố Lan San.
Khi Thịnh Thế véo mặt Cố Lan San, rõ ràng đang cười rực rỡ, khi tay Thịnh Thế vừa để xuống, mặt Cố Lan San liền âm u.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...