Lời bà Cố nói, sau khi nói đến đây, cũng thoáng ăn nói khép nép hơn.
Cố Ân Ân ngồi ở trên ghế sa lon, từ đầu đến cuối không có lên tiếng.
Hồi lâu, cô ta đợi đến khi bà Cố nói đủ rồi, lúc khẩn cầu như vậy nhìn cô ta, cô ta mới cong môi, cười cười, nụ cười kia mang theo vẻ tự giễu: “Mẹ, mẹ để con đi cầu Thành Trì? Con đi cầu anh ấy như thế nào đây? Mẹ để cho con cầm cái gì để đi cầu anh ấy bỏ qua cho nhà họ Cố chúng ta?”
Ban đầu lúc Hàn Thành Trì xảy ra tai nạn xe cộ, lúc ở trong bệnh viện giãy giụa sống chết, cô ta lại theo sự an bài của bà Cố đi xem mắt.
Sau khi Hàn Thành Trì tỉnh lại, cô ta vẫn luôn không nhìn anh, anh cả đêm nhổ hết kim tiêm truyền nước biển, lúc chạy đến nhà họ Cố, vừa lúc cô ta cùng Lộ Nhất Phàm ăn cơm tối trở về, mặt Hàn Thành Trì tái nhợt nhìn cô ta, lúc hỏi Lộ Nhất Phàm là ai, cô ta lại có thể bình tĩnh như thế hơn nữa còn hùng hồn nói, là vị hôn phu của tôi.
Cô ta đến bệnh viện nhìn anh, mục đích là muốn cùng anh cắt đứt quan hệ, từ đó về sau như người xa lạ, anh quỳ gối trước mặt cô ta, khổ sở cầu khẩn cô ta, cô ta còn thờ ơ như vậy.
Khi đó, Cố Ân Ân cô ta nghĩ như vậy, cô ta muốn vinh hoa phú quý, tình yêu là cái khỉ gì, so với tiền bạc thì có mang lại cho cô ta cảm giác an toàn hơn sao?
Sau khi cô ta trôi qua những ngày không tốt, cô ta mới nghĩ tới Hàn Thành Trì, cả đời này cô ta thực ra là thật sự có người đã từng đối tốt với cô ta, cô ta có cảm giác không có bất cứ ngôn ngữ hạnh phúc nào diễn tả được, là chính cô ta tự tay đẩy ra.
Hiện tại, mẹ của cô ta, bà cố lại nói với cô ta, vì vinh hoa phú quý nhà họ Cố, để cô ta xoay người đi cầu xin Hàn Thành Trì.
Cô ta lấy cái gì đi cầu xin?
Cầm đứa bé trong bụng của cô ta sao?
Chuyện cho tới bây giờ, Cố Ân Ân cô ta thật không thể làm được cái loại chuyện thấp hèn này!
Đứa bé trong bụng này, cô ta nghĩ, nhưng là cô ta cũng sẽ không nói cho Hàn Thành Trì.
Mẹ vinh nhờ con, là việc Cố Lan San có thể làm.
Cố Ân Ân cô ta hiện tại đi tới bước này, cùng không có dùng được cách mẹ vinh nhờ con được.
“Ân Ân, mẹ hiểu rõ là làm khó con, nhưng con không biết, nếu như con không đi cầu Hàn Thành Trì, thì Hàn Thành Trì sớm muộn gì cũng thu mua cổ phiếu nhà họ Cố chúng ta không còn một mống, đến lúc này, công ty Cố thị sẽ phải đổi chủ biến thành công ty của Hàn Thành Trì, chúng ta sẽ hai bàn tay trắng, Ân Ân…….. Chúng ta sẽ hai bàn tay trắng đấy!”
Cố Ân Ân ảm đạm nhíu mày, cảm thấy bà Cố thật huyên náo, làm lòng cô ta phiền muộn, cô ta đặt cốc nước lên trên bàn trà, thuận thế cầm lấy chìa khoá xe, đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Ân Ân, tại sao con lại đi? Con có nghe lời mẹ nói hay không? Coi như mẹ van con, mẹ biết ban đầu mẹ làm như vậy là không đúng, nhưng, con cũng không thể nhẫn tâm nhìn nhà mình phá sản, có phải hay không?”
Bà Cố một đường đi theo Cố Ân Ân trong miệng không ngừng nói mấy lời, Cố Ân Ân cũng không lên tiếng, mở cửa, xuống lầu, đứng ở trước cửa đổi giày, sau đó ra khởi nhà, mở cửa xe, nhẫn tâm đóng cửa xe lại, trực tiếp ngăn cách lời nói lảm nhảm của bà Cố, thuần thục lái xe, chuyển xe quay đầu, đi ra khỏi biệt thự nhà họ Cố.
Ra khỏi nhà họ Cố, Cố Ân Ân cũng không biết mình nên đi nơi nào, cô ta liếc mắt nhìn xuyên qua kính chiếu hậu còn có thể thấy chính mình tiều tuỵ đang ngồi trước giấy chứng nhận li hôn.
Cuối cùng Cố Ân Ân trong trạng thái bất giác, lái xe đến bệnh viện, cô ta suy nghĩ, tìm một chỗ đậu xe, vào bệnh viện, lấy một số ở khoa phụ sản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...