Editor: Cà Rốt Hồng
Nhưng có một chuyện, trong lòng cô rất rõ ràng, nếu không gặp Thịnh Thế, thì cũng không có một Cố Lan San có tính tình làm cho người ta ghét này.
“Nhị Thập, trên thế giới có nhiều phụ nữ, dịu dàng, hiền lành, xinh đẹp, hiểu chuyện, có tri thức hiểu lễ nghĩa, xinh đẹp làm người hài lòng như vậy, lấy ra một người cũng có thể tốt hơn em, tại sao, anh chỉ thích em như vậy? Anh vẫn cố tình nuông chiều em như thế?” Cố Lan San hỏi vấn đề mình vẫn luôn tò mò trong lòng: “Em không phải tốt nhất, hoặc là nói, em có thể là người khiến người khác ghét nhất, em ích kỷ, em không săn sóc, em không dịu dàng, em còn điêu ngoa, hở một tí là phát cáu, không có chuyện làm cứ mãi khi dễ anh, thậm chí còn có một khoản thời gian rất dài, em không thương anh, em yêu người khác.”
“Bọn họ đều nói, yêu một người là có lý do, vậy vì sao anh yêu em? Em tệ như vậy......”
Thịnh Thế không trả lời câu hỏi của Cố Lan San, chỉ cõng cô, đi một đường, lúc sắp đi ra khỏi ngõ hẻm, Thịnh Thế mới khẽ lên tiếng, trả lời câu hỏi vừa rồi của Cố Lan San: “Bởi vì em là Cố Lan San.”
Không vì cái gì khác, chỉ vì em là Cố Lan San.
Câu giải thích cùng trả lời hoàn mỹ nhất.
Trong nháy mắt khiến cho Cố Lan San cảm thấy, cô chính là cô gái cao ngạo nhất trên cái thế giới này, Thịnh Thế là người đàn ông tốt như vậy, mà có thể yêu cô, chính là cô vốn có tư chất tài trí hơn người.
Cho dù, thật sự cô cách xa Thịnh Thế, cái gì cũng không phải, vậy thì thế nào?
Cũng chẳng qua người khác ước ao ghen tị thôi.
Cô là Cố Lan San.
Cô có Thịnh Thế.
Trong nháy mắt đó, ánh trăng nơi chân trời trở nên cực kỳ sáng tỏ, sau đêm mùa xuân còn lưu lại ồn ào cùng vui sướng, người ở Bắc Kinh đã dần ít đi rất nhiều, nhưng vẫn đáng yêu động lòng người như vậy.
...
...
Lúc Thịnh Thế cõng Cố Lan San đi tới chỗ mình đậu xe, Hạ Phồn Hoa cùng Quý Lưu Niên đã rời đi.
Cố Ân Ân ngồi ở trong xe Hàn Thành Trì, đang nghe điện thoại, Hàn Thành Trì đứng ở ngoài xe, đang hút thuốc.
Xe Thịnh Thế dừng ở chỗ cách xe Hàn Thành Trì không xa, cho nên, lúc hai người đi qua, cũng nhìn thấy Hàn Thành Trì.
Cố Lan San không muốn trèo xuống lưng Thịnh Thế, liền lấy ra chìa khóa từ trong túi của Thịnh Thế, mở cửa xe, Thịnh Thế mở cửa ghế lái cẩn thận đặt Cố Lan San vào, anh thân mật cài dây an toàn cho cô, mới đi vòng qua trước vị trí lái, mở cửa xe ra, ngồi xuống, khởi động xe, lưu loát lái đi.
Hàn Thành Trì thu hết một màn này vào mắt, anh ta vẫn nhìn xe biến mất không thấy gì nữa, mới quay đầu, thấy Cố Ân Ân trong xe đã cúp điện thoại, anh ta mới mở cửa xe ra, ngồi xuống.
“Cám ơn anh đã đưa em về.” Cố Ân Ân bỏ điện thoại vào trong túi xách, nhìn về phía Hàn Thành Trì cười cười.
Hàn Thành Trì nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Ân Ân, không nói gì, chỉ thuần thục lái xe lên đường, vừa vặn ngược hướng xe của Thịnh Thế.
Xe lái ra khỏi một đoạn, Hàn Thành Trì như là nghĩ tới điều gì đó, sờ soạng ở trong hộc chứa đồ một lát, đụng đến một cái hộp gấm, lấy ra, đưa cho Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân sửng sốt một giây, hỏi: “Tặng cho em?”
“Ừ.” Hàn Thành Trì chuyên chú nhìn về phía trước, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...