Edit: Thu Lệ
Chỉ có riêng Dương Lan Phong mặc quân trang nghiêm túc cụp mắt đứng bên cạnh, bưng một ly nước nóng, từ đầu đến cuối không lên tiếng.
“Vậy, Nhị Thập, con tìm một thời gian dẫn Tiểu Lỵ đến đây đi, sau đó cùng cô ấy hẹn một ngày tất cả mọi người đều rảnh rỗi, người lớn hai bên gặp mặt một lần.”
“À, đúng rồi, Nhị Thập, nếu như con thật sự đã nghĩ thông suốt, muốn kết hôn với Tiểu Lỵ, con và Lan San hãy......”
Mẹ Thịnh nói đến một nửa liền dừng lại.
Không khí trong phòng hơi lạnh xuống.
Thịnh Thế làm như không có chuyện gì, nhìn tất cả mọi người trong phòng, nhàn nhạt mở miệng, “Con hiểu rồi, chỉ là đây là lần đầu tiên Triệu Lỵ kết hôn, tất cả nên làm theo thứ tự đi.”
Mẹ Thịnh thấy Thịnh Thế không có việc gì, bà liền lập tức cười lên nói: “Đúng vậy, đúng vậy, cầu hôn, đính hôn, ly hôn, chúng ta đều không bỏ sót gì cả.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, không nói chuyện nữa.
Cầu hôn, đính hôn, ly hôn, ở giữa còn có một cái tết âm lịch, lăn qua lộn lại như vậy, có ít nhất nửa năm rồi.
Nửa năm...... Nửa năm...... Nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mang thai đứa bé, lúc nào cũng có thể.
Điều kiện tiên quyết là, bụng của Cố Lan San nhất định phải không chịu thua kém, hy vọng sẽ đứng về phía họ.
...
...
Buổi tối hôm đó, Triệu Lỵ thật sự được Thịnh Thế đưa đến phòng bệnh, trước mắt chỉ đơn giản gặp mặt người nhà họ Thịnh, lúc này tâm trạng của mọi người mới thả lỏng, trận chiến tranh lạnh của nhà họ Thịnh kéo dài lâu như vậy rốt cuộc cũng yên ổn.
Ông nội Thịnh Thế thấy Thịnh Thế không phải cứng rắn liều chết tới cùng, tâm tình cũng bình tĩnh rất nhiều, tuy rằng vẫn bệnh nặng như cũ, đại đa số đều vẫn còn ở trong trạng thái hôn mê, nhưng mà bệnh tình vẫn được khống chế, lúc này, người nhà họ Thịnh mới có tâm trạng đi chuẩn bị đón tết.
Cũng như vậy, Cố Lan San cảm thấy đã trải qua một kiếp thảm họa, bây giờ tâm trạng cũng thỏng thả rất nhiều, cô nhìn thấy mùa xuân đang tới, nghĩ đến Triệu Lỵ đã giúp cô và Thịnh Thế ân huệ lớn, vì vậy liền cầm thẻ của Thịnh Thế, dẫn Triệu Lỵ đi càn quét cửa hàng.
Triệu Lỵ cũng không phải là cô gái rụt rè gì, thấy cái lợi có thể vớt, cho nên tuyệt không nương tay, cái gì mà nhãn hiểu lớn, quẹt đến cuối cùng, cũng không quan tâm có tác dụng với mình hay không, nói tóm lại cứ mua trước rồi hãy nói.
...
...
Kể từ sau khi Vương Giai Di bị Thịnh Thế trả thù trên bữa tiệc từ thiện, cô ta cũng ít trà trộn vào giới danh môn quý tộc nữa rồi.
Những người bạn đã từng có quan hệ tốt với cô ta, cũng đã xa lánh cô ta trong một đêm.
Cô ta nghĩ muốn nhận sai với cha mình, vậy mà từ đầu đến cuối cha cô ta vẫn không có cho cô ta cơ hội này, cô ta không có cách nào khác cũng chỉ có thể đi tìm bà Cố, nhưng bà Cố lại luôn tìm ra các loại lấy cớ tránh né cô ta.
Bây giờ cũng đã cuối năm, cha của cô ta còn chưa tha thứ cho cô ta, một mình cô ta ở trong nhà trọ, không dám về nhà.
Suy nghĩ một chút, ngày mai chính là đêm giao thừa, cô ta nghĩ hết tất cả mọi cách, vẫn là tiếp tục đi cầu bà Cố, nhưng điện thoại của bà Cố cô ta gọi thế nào cũng không được.
Vương Giai Di thật sự chịu đủ những ngày tối tăm mịt mù rồi, cô ta quyết định, mặc kệ cha cô ta đã tức giận bao nhiêu, đuổi cô ta ra khỏi nhà, tuyên bố không cho phép cô ta về nhà nữa, cô ta đều muốn về nhà gặp mặt cha mình một lần vào đêm giao thừa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...