Đoạt Hôn 101 Lần

Cô vốn không có hoài nghi, nhưng lúc thư ký đưa cô tới sân bay, cô lại nhịn không được mà trở nên nghi ngờ. Cô hỏi thư ký, thư ký bảo rằng cô gặp anh Thịnh rồi sẽ biết.

Vì vậy, lúc nhìn thấy Thịnh Thế, Cố Lan San liền bị anh ôm chặt vào lòng, vốn dĩ là nên vui mừng, cô lại hỏi anh, “Nhị Thập, sao lại chạy tới sân bay để gặp em?”

Thịnh Thế vẫn lưu luyến không rời, dán chặt khuôn mặt ở cổ cô, ngửi mùi hương quen thuộc của cô, vừa quen thuộc lại vừa hoài niệm, tâm trạng của anh mới dần bình tĩnh lại. Anh đưa tay lên vuốt tóc cô, nghiêng đầu, hôn lên tóc, sau đó lại vùi mặt vào cổ người thương, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta qua Pháp đi, Sở Sở.”

“Hở?” Lúc đầu, Cố Lan San còn tưởng anh bảo cô đi du lịch, “Không phải mới đi Maldives về sao? Sao còn muốn qua Pháp?”

“Không phải em thích nơi đó sao?”

“Anh không lo chuyện công ty à? Vả lại sắp hết năm rồi, qua năm mình đi, được không?”


“Em không thích nước Pháp sao?”

“... Thích.” Cố Lan San vừa trả lời, còn chưa kịp nói tiếp thì Thịnh Thế đã ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô rồi nói, “Thích thì tốt, thích thì chúng ta đi ngay.”

Cố Lan San cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ, cô hỏi, “Sao đột nhiên anh lại muốn qua đó?”

Thịnh Thế yên lặng hơn so với cô. Anh đưa tay lên nghịch tóc cô, nhìn cô rồi cười, “Nơi đó có phong cảnh đẹp. Viện bảo tàng Louvre, tháp Eiffel, sang tháng Bảy, chúng ta có thể đến Provence để ngắm hoa Lavender. Vậy nên, mình qua Pháp nha?”

“Dù sao em cũng thích nơi đó. Anh biết tiếng Pháp, lúc đầu em không biết cũng không sao. Anh sẽ luôn ở bên em, từ từ dạy cho em. Nếu em thấy ở nhà rảnh quá, không có việc gì làm, anh sẽ lập một công ty bên đấy, em hỗ trợ anh làm việc, liên hệ với công ty ở bên Trung Quốc, sau đó chuyển dần công trình sang Pháp, bên đó sẽ trở thành Tổng Công ty của chúng ta.”

“Đợi sau khi đến Pháp rồi, chúng ta mua một ngôi nhà trước, không phải em thích kiến trúc cổ kính sao? Chúng ta cùng đi xem, vả lại, em thích mấy món đồ của Pháp, anh sẽ chờ em chọn.”


Thịnh Thế nói một tràng dài, Cố Lan San dường như đã rõ được chuyện gì đó, trong lòng cô có chút nhảy dựng, anh muốn dẫn cô bỏ trốn sao? Điều này nghĩa là gì? Nghĩa là cha mẹ anh không cho phép anh ở cùng cô? Vì vậy, anh không còn cách nào khác, chỉ có thể mang cô cùng nhau cao bay xa chạy, bỏ trốn sang Pháp?

Anh vì cô mà từ bỏ tất cả ở thành phố Bắc Kinh?

Thành Bắc Kinh đối với cô và anh đều rất quan trọng, nhưng cô biết, ý nghĩa của Bắc Kinh đối với Thịnh Thế còn sâu sắc hơn.

Là quê cũ, là quê nhà.

Là nơi anh đã trưởng thành.

Nếu anh rời khỏi đây, chẳng khác nào anh phải rời xa người nhà, cách biệt ngàn dặm.

Cô vô cùng cảm động, nhưng cô không muốn anh hy sinh vì cô nhiều như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui