Đoạt Hôn 101 Lần

Thịnh Thế cảm thấy thân thể mình như có một đốm lửa cực nóng thiêu đốt, khiến anh nghẹn tiến thoái lưỡng nan, bộc phát khó chịu, con ngươi anh chuyển rồi chuyển, vòng vo hơn nửa ngày, anh liền giơ tay lên, kéo cô vào trong ngực mình lần nữa, hôn sợi tóc của cô, cường thế xâm nhập vào trong thân thể cô, giọng nói lộ ra hơi thở gấp gáp: “Được rồi, Sở Sở, chúng ta làm trước, làm xong rồi hãy nói bikini.”

Dĩ nhiên, một đêm đó làm xong rồi nhưng bikini lại chưa nói đến, bởi vì Cố Lan San bị mệt thoi thóp một hơi, đến cuối cùng, cô phải đạp chân, tức giận trợn trừng mắt nhìn Thịnh Thế, thúc giục anh kết thúc, thúc giục hết câu này đến câu khác, Thịnh Thế mới thỏa mãn bỏ qua cho cô.

...

...

Ngày hôm sau, thời gia bay đi Maldives là mười hai giờ rưỡi trưa.

Tối qua, Cố Lan San bị Thịnh Thế giằng co hơn nửa đêm, ngày hôm sau ngủ nướng một giấc, sau khi rời giường, cô rửa mặt xong, còn cố ý kiểm tra lại hành lí tối hôm qua mình đã chuẩn bị một lần nữa, phát hiện không bỏ sót gì cả, nên yên tâm kéo khóa kéo lại, đi xuống lầu ăn chút đồ ăn.


Từ đầu đến cuối, Thịnh Thế đều ngồi bên cạnh nhìn cô sờ mó, đợi đến sau khi cô ra ngoài, liền lục lọi túi của Cố Lan San, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho ai đó.

Cố Lan San đã chuẩn bị xong tất cả, tài xế đã chuẩn bị xe xong, đang chờ ở ngoài cửa.

Cố Lan San nhìn đồng hồ, đã sắp tới mười một giờ, bởi vì không biết đường xá như thế nào, Cố Lan San nhanh chóng chạy lên lầu, trước khi xách chiếc vali mình đã chuẩn bị lên còn cố ý mở va-li ra kiểm tra một lần nữa, phát hiện đồ vật bên trong không ít, liền kêu Thịnh Thế, để cho anh xách đi, cùng nhau đi xuống lầu.

Khi Thịnh Thế và Cố Lan San đến sân bay, nhân viên trong công ty Thịnh Thế đã đứng chờ trước sảnh sân bay.

Lần này đến Maldives có không ít nhân viên, Cố Lan San nhìn thoáng qua một cái, phát hiện cũng có hai ba mươi người rồi, sợ rằng đây đều là nhân viên có cấp bậc cao cấp trong công ty Thịnh Thế.


Tất cả bọn họ đều ngồi khoang hạng nhất trong chuyến bay lần này.

Thịnh Thế và Cố Lan San trên cơ bản là đi một chút đã đến sân bay, cho nên, đợi đến khi Thịnh Thế và Cố Lan San vừa đến, mọi người hoàn toàn không có thời gian dư thừa nào khác, liền đi thẳng đến phòng chờ của khoang hạng nhất.

Trước khi lên máy bay mười lăm phút, Thịnh Thế nhìn về phía Cố Lan San, cực kỳ quan tâm hỏi: “Có cần đi toilet một chút không?”

Cố Lan San suy nghĩ một chút, đặt túi mang theo trên người mình Thịnh Thế trên đùi, đi toilet.

Cặp mắt xinh đẹp của Thịnh Thế, vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng biến mất ở cửa phòng rửa tay của Cố Lan San, anh liền quay đầu, nhìn về phía thư ký của mình: “Chuyện tôi giao cậu đã làm xong chưa?”

Thư ký của Thịnh Thế lập tức đẩy một cái va – li được bao bọc trong một cái bao bố đến trước mặt Thịnh Thế, “Làm xong rồi anh Thịnh, theo kích cỡ và hình dáng anh nói, đã mua một cái giống nhau như đúc.”

Thịnh Thế trực tiếp vươn tay, vén bao bố lên, thấy giống với cái vali của mình như đúc, trong mắt anh liền thoáng hiện một luồng ánh sáng sáng ngời, nhanh chóng kéo chiếc va – li thư ký mua được tới, sau đó đứng lên, quan sát bốn phương tám hướng, phát hiện thùng rác trong sân bay cũng qua nhỏ, hình như không chứa được chiếc va- li của Cố Lan San mang tới, trong lòng anh lo lắng Cố Lan San sẽ bất chợt ra khỏi toilet, liền suy nghĩ nên giải quyết cái va – li này thế nào......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui