Đoạt Hôn 101 Lần

Thịnh Thế bị Cố Lan San mắng trên mặt ý cười thật sâu, nhớ lại trong lòng, rõ ràng là cô bắt đầu trước, chẳng qua anh học bộ dáng của cô, phát huy mà thôi, tại sao lại bị cô mắng chính mình ghê tởm?

Cô như thế nào lại có thể mắng hợp tình hợp lý như vậy, yên dạ yên lòng như vậy! Cô gái này, rốt cuộc là ai nuông chiều, nuông chiều đến đổi trắng tahy đên như vậy, có thể trốn tránh trách nhiệm như vậy a!

Tuyệt nhiên không biết là mình cưng chiều cô gái trước mặt này lên trời Thịnh Thế, cười nhỏ một tiếng bóc vỏ tôm hùm, bắt đầu chính mình ăn cơm.

Cố Lan San ăn uống no đủ, trong lúc rãnh rỗi, ngồi vào chỗ đối diện Thịnh Thế, nhìn anh ăn cơm, bao gồm chờ anh ăn xong.

Thịnh thế có cảm giác có thể mình bị vui sướng lấp đầy vào trong tim, dẫn dến không chứa đựng đủ, tràn đến vào trong bụng, ăn một chút, đã cảm thấy ăn no rồi.

Nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi tối, Thịnh Thế nghĩ lại vẫn còn sớm, giống như đang theo đuổi con gái, 36 kế kỹ năng không bỏ qua, anh hỏi Cố Lan San: “Có muốn đi xem phim hay không?”

Cố Lan San gật đầu, “uhm” một tiếng, xem như đồng ý.


Thịnh Thế liền gọi người đến tính tiền, trả xong hóa đơn, thời điểm Cố Lan San đứng lên mặc áo khoác, nhìn đến vị trí trước mặt Thịnh Thế đang ngồi, vỏ tôm cùng cua chất giống một ngọn núi nhỏ, cô lại mím môi, cười đắc ý chỉ chỉ trước mặt mình chỉ có hai ba vỏ tôm, nói với Thịnh Thế: “Nhị Thập, thật sự có thể ăn.”

Chọc cho nhân viên phục vụ đang dọn dẹp ở một bên cúi đầu nở nụ cười.

Thịnh Thế thay Cố Lan San cài từng cái cúc áo của áo khoác dày vào, nghe nói như thế, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm sâu nhìn Cố Lan San, nói: “Sở Sở, em khinh người quá đáng.”

Cố Lan San nhướng mày đối với Thịnh Thế, không chút nào để ý đối với lời kháng nghị của Thịnh thế, đi ra ngoài cửa.

Thịnh Thế nhìn bóng lưng Cố Lan San, vội vàng cầm áo khoác của mình, mặc vào liền đi theo ra ngoài.

Vừa đi, Thịnh Thế một bên nghĩ, cô gái này, như thế nào lại càng giống lúc Cố Lan San thời cấp 3 rồi? Ngang ngược làm cho người khác cắn răng nghiến lợi!


....

....

Cố Lan San cùng Thịnh Thế trước khi ra khỏi nhà hàng, thuận tiện đi vào tolet một chuyến.

Gần tới trước của tolet, Cố Lan San nhận được một cuộc điện thoại, cô từ trong túi xách lấy điện thoại ra, Thịnh Thế đứng cạnh cô, khóe mắt nhanh chóng nhìn thoáng qua màn hình của cô, nhìn thấy phía trên hiển thị tên của người gọi đến: Mẹ Hàn.

Cố Lan San nhìn màn hình điện thoại dừng một chút, cũng không vội vàng nghe, mà hướng về phía Thịnh Thế nói: “Nhị thập, em vào tolet trước.”

Thịnh Thế “ừ” một tiếng: “Anh ở bên ngoài chờ em.”

Cố Lan San gật đầu một cái, liền đi vào tolet nữ, trước mặt có hai ba cô gái đang chờ, Cố Lan San đứng ở sau cùng, sau đó thuận tiện nghe điện thoại, đưa điện thoại đến bên tai mình.

“Lan san.” Giọng nói bà Hàn truyền qua điện thoại, truyền tới, giọng nói nghe có chút khổ sở, sau khi gọi tên của cô, dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Những tin tức kia của con và Thành Trì, bác đã thấy hết rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui