Đoạt Hôn 101 Lần

Thịnh Thế cầm quần áo lên, nhanh chóng mặc.

Cố Lan San đã lấy điện thoại di động ra, đang gọi điện.

Người giúp việc dưới tầng cũng rất nhanh đã chạy lên, nhìn thấy miệng vết thương sau lưng của Thịnh Thế đang chảy máu mà vô cùng sợ hãi, bác quản gia liền lập tức định gọi điện cho bác sĩ của nhà họ Thịnh, Thịnh Thế lại đưa tay ngăn lại, nói: "Đừng, đưa tôi đi bệnh viện đi, đừng gọi điện cho bác sĩ bên nhà cũ, đến lúc đó thì một đám người đó đều sẽ biết rõ, vô cùng phiền phức."

Vừa nói, Thịnh Thế trèo xuống bên cạnh giường, nhìn xung quanh một chút, liền nhặt lên quần áo nhuốm máu khi nãy, khoác lên người, lực kéo dãn có chút lớn làm anh bị đau mà hít một hơi, anh liền tùy tiện nhặt lên một chiếc áo khoác, đi xướng dưới tầng.

Cố Lan San vội vàng đuổi theo.

Bác quản gia đã nhanh chóng gọi điện cho tài xế dưới tầng, để cho người ta chuẩn bị xe.

...


...

Thịnh Thế vẫn lại đi đến bệnh viện quân đội.

Ở trên nửa đường Cố Lan San có gọi điện cho Sở Bằng nên khi đến bệnh viện, Tôn thanh Dương đã mang theo mấy bác sĩ đứng chờ trước cửa bệnh viện rồi, ngay cả Sở Bằng cũng chạy tới.

Đi đến phòng phẫu thuật, cũng đã hơn mười giờ, nửa người trên của Thịnh Thế quấn đầy băng vải đi ra.

Phía sau anh có Tôn Thanh Dương cả người mặc áo blouse trắng đi theo, lưu loát rõ ràng nói với Cố Lan San: "Ngài ấy không có khó khăn gì, chỉ vết thương bị kéo ra, trước tiên cứ ở trong bệnh viện vài ngày đi, mỗi ngày thay thuốc, khi xác định được miệng vết thương lành hẳn thì hẵng đi."

Dừng một chút, ánh mắt Tô Thanh Dương thẳng tắp nhìn chằm chằm da thịt lộ ra bên ngoài của Thịnh Thế, có chút thâm ý mở miệng nói: "Có một chuyện, khi làm chuyện đó, nếu quá điên cuồng thì sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Cho nên mấy ngày nay, mọi người vẫn nên hạn chế xuống đi."


Sở Bằng thoáng chút xấu hổ nhéo người.

Cố Lan San theo ánh mắt của Thịnh Thế mà nhìn thấy vài vết cào màu đỏ hỗn loạn trên da thịt anh, mặt cô liền lập tức đỏ lên, sau đó mất tự nhiên cúi đầu, có chút áy này mà thấp giọng nói: "Đã biết rõ."

Thịnh Thế không thèm để ý mà đảo tròn mắt, gắng sức giơ tay lên, kéo kéo băng gạc của mình làm lộ ra vài vết hôn trên lồng ngực rắn chắc, sau đó đứng thẳng trước Tôn Thanh Dương.

Tôn Thanh Dương hắng giọng một cái, dù da mặt dày thì cũng không nhìn được dấu vết mờ ám như vậy, liền ngượng ngùng quay đầu, đối với Cố Lan San liền giả vờ dáng vẻ bình tĩnh, nói: "Bây giờ, ngài ấy cần ăn kiêng, đồ chua cay, hải sản, đều không thể ăn được."

Nói xong, Tôn Thanh Dương liền xoay cánh tay, để lại một câu: "Tôi xuống tầng trước để làm thủ tục nằm viện, mọi người đi đến phòng nghỉ bệnh trước đi." Sau đó cũng không quay đầu lại mà bình tĩnh đi.

Trong hành lang vẫn còn lại vài bác sĩ khác, vừa rồi Cố Lan San lại bị Tôn Thanh Dương nói trực tiếp như vậy thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, khi Tôn Thanh Dương vừa đi thì cô liền lập tức kéo tay Thịnh Thế vội vàng đi vào phòng bệnh.

Thịnh Thế so với Cố Lan San thì chân dài hơn nhiều, một bước bằng hai bước của cô, cho nên nhìn dáng vẻ thế nhưng vẫn đẹp mặt vô cùng.

Vào phòng bệnh, Cố Lan San liền vung tay Thịnh Thế ra, sau đó nằm lên giường bệnh, dùng chăn che mặt lại mà xoay đi xoay lại.

Thịnh Thế đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ của cô dễ thương như vậy mà khóe môi cong lên vô cùng vui vẻ, liền đi một bước tiến lên phía trước, xốc cô từ trong chăn lên "Liền dễ xấu hổ như vậy sao!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui