Editor: Cà Rốt Hồng
Những lời này xuất phát từ thư tình Vương Tiểu Ba viết cho Lý Ngân Hà, yêu em như yêu mạng sống.
Trước đây Thịnh Thế đã từng lục lọi ở trong thư phòng của ông nội anh, lúc ấy anh còn là một hoa hoa công tử, không bỏ lỡ chính là tình yêu, ở nơi này sắp sinh ly tử biệt, vậy mà anh bỗng nhiên nhớ tới những lời này.
Anh nghĩ, Vương Tiểu Ba cả đời này, thứ viết ra hay nhất, không phải là tiểu thuyết của anh ta, mà là thư tình tình yêu triền miên anh ta viết cho vợ anh ta kia.
Cố Lan San không biết rốt cuộc đáy lòng mình tràn ngập cảm giác gì, cô cũng từng được Hàn Thành Trì không để ý đến sinh tử cứu một mạng, nhưng nó khác xa không bằng Thịnh Thế lúc này, mang cho tới cho cô rung động mãnh liệt.
Từ nhỏ bộ dạng cô đã xinh đẹp xuất chúng, đã từng được rất nhiều người tỏ tình, nhưng mà, cô lại chưa bao giờ nghe qua lời tỏ tình đau triệt nội tâm như thế, rung động lòng người như thế.
Thân thể của cô cũng bắt đầu khẽ run rẩy, cô không biết mình rung động là vì kề cận sống chết, hay là vì lời nói của Thịnh Thế, nói chung, trong đầu của cô, trừ rung động, vẫn là rung động, giống như là bị đánh trúng, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.
Trong không gian tối đen có chút yên tĩnh.
Chỉ có hai tiếng tim đập, hai tiếng hít thở vờn quanh.
Cố Lan San cảm giác rõ ràng nhịp tim của Thịnh Thế dường như chậm lại, hô hấp dần dần suy yếu, giống như là tùy thời có thể rời khỏi cô.
Đáy lòng Cố Lan San hốt hoảng vô cùng, run rẩy cầm lấy tay anh, nói: “Nhị Thập...... Anh không thể chết.”
Cô từng oán hận Thịnh Thế, oán anh coi cô như hàng hóa, oán anh không từ thủ đoạn đoạt lấy cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ muốn anh chết.
Anh không thể chết được.
Nếu anh chết rồi...... Cố Lan San nghĩ tới đây, cũng không dám nghĩ tiếp.
Thật ra cô nghĩ, nếu Thịnh Thế chết rồi, cô phải làm sao?
Nhưng khi cô chỉ nghĩ đến Thịnh Thế chết, rời khỏi thế giới này, cô liền cảm thấy tim mình bỗng nhiên ngừng đập.
Cô cảm thấy sinh mạng của mình, cô tịch giống như là có thể nhanh chóng cạn kiệt.
“Anh không muốn chết.” Thịnh Thế cho cô câu trả lời là anh không muốn chết, anh còn chưa có cùng cô chính thức yêu nhau, anh chết như vậy, anh không cam lòng, nhưng trời cao dường như tạo hóa trêu ngươi, không chiếu cố Thịnh Thế anh, thật là tiếc nuối.
Đáy lòng Thịnh Thế tràn ngập khổ sở, sau đó động đến tâm mạch, một ngụm máu lại phun ra, máu theo khóe môi anh, rơi lên trên mặt của cô.
Cố Lan San che miệng, ngừng tiếng khóc vỡ vụn.
“Sở Sở, em đang khóc vì anh sao?” Thịnh Thế cố hết sức giơ tay lên, sờ soạng hơn nửa ngày, cũng không có sờ tới mặt của Cố Lan San, Cố Lan San giơ tay lên nắm lấy tay của anh đặt ở trên mặt mình, ngón tay cái của anh khẽ chuyển động sau đó lau nước mắt của cô, vừa ho khẽ, vừa nói: “Sở Sở, anh thật sự khốn kiếp, sắp chết, cũng còn chọc cho em khóc, em có phải rất hận anh hay không? Rất hối hận đã quen biết anh?”
“Oa......” Cố Lan San bỗng nhiên không nhịn được, hé miệng khóc lên, cô khóc đến hô hấp cũng có chút khó khăn, lời nói trong miệng đứt quãng: “Không có...... Em không có......”
“Nhị Thập, em không có hận anh, em không có hối hận quen biết anh......”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...