Editor: Quỳnh Nguyễn
Cố Lan San suy nghĩ cuối cùng muốn phản kích Vương Giai Di như thế nào, một chiếc xe liền vượt qua xe Vương Giai Di, vững vàng đứng ở trước xe cô ta, đứng im.
Vương Giai Di cố ý đem tốc độ xe ở mức chậm nhất, làm cho cô ta có khả năng ngồi ở trong xe cùng Cố Lan San trò chuyện.
Hiện tại, đột nhiên phía trước ngừng một chiếc xe, mà còn vững vàng trước xe của cô ta dừng lại, làm hại Vương Giai Di vội vàng giẫm lên phanh xe dừng lại, Vương Giai Di có thắt dây an toàn, cả người vẫn hướng về phía trước bổ nhào một đoạn.
Vương Giai Di ổn định tinh thần, liền ngẩng đầu, vốn định mắng một câu “Không có mắt à, lái xe như thế nào vậy!”
Nhìn đến phía trước cửa một chiếc Audi A8 bị đẩy ra.
Người đàn ông cả người mặc trang phục thoải mái, từ trong xe chậm rãi đi xuống.
Động tác của anh không nóng không vội, làm cho người ta có cảm giác tao nhã tự nhiên.
Lúc này đã là hoàng hôn, màu đỏ trời chiều chiếu vào trên người của người đàn ông, khiến xung quanh anh như có một vòng ánh sáng.
Cảnh này giống như là nam chính lên sân khấu trong phim truyền hình thần tượng, hình ảnh rung động mười phần, phong cảnh xung quanh tất cả mọi thứ đều trở thành bối cảnh làm nền cho anh.
Lời nói của Vương Giai Di bị nghẹn ở trong cổ họng, nhìn bước chân chậm rãi bước tiếp ngoài cửa sổ, nhìn không chớp mắt người đàn ông đang đi về phía Cố Lan San, biểu tình hơi có chút ngây người.
Thịnh Thế như thế nào đến đây? Không phải rõ ràng chỉ có một mình Cố Lan San tới sao?
Trong tích tắc Cố Lan San nhìn Thịnh Thế biểu tình cũng là có chút kinh ngạc, chính mình gọi điện thoại, anh cái gì cũng không nói trực tiếp cúp điện thoại, vốn tưởng rằng anh không muốn đến đây, hiện tại như thế nào lại chạy tới rồi hả?
Thịnh Thế đi đến trước mặt cô, mặt anh sinh ra vốn đã chói mắt, lúc này đã thu liễm khí thế vương giả trong quá khứ, nhưng cũng không thể nào làm mất ung dung cao quý, cả người có vẻ có chút thanh nhã dịu dàng.
Thịnh Thế đi đến bên người Cố Lan San, vươn tay đem túi xách trong tay cô một phen nhận lấy, một đôi mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm Cố Lan San, khóe môi hơi cười, mang theo một chút cưng chiều: “ Sở Sở, không phải bảo em đợi anh với sao, như thế nào không nghe lời như vậy, chính mình đã chạy tới rồi.”
Cố Lan San cũng muốn hỏi một câu “ Sao anh lại tới đây?”, lại nghĩ đến vừa rồi Vương Giai Di nói những lời này, vốn tưởng rằng sự thật đã bị Vương Giai Di biết được sẽ châm chọc cô, thật không ngờ Thịnh Thế lại đến đây, nhất thời cong cong khóe môi, “ Em nghĩ anh vẫn đang bận rộn a!”
Thịnh Thế nhìn cũng không nhìn Vương Giai Di một cái, thẳng tay lôi kéo Cố Lan San từ trên xe xuống, Trước một giây, Cố Lan San ở trên xe đột nhiên dừng chân, đối với Vương Giai Di ngồi ở trong xe còn chưa phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng nói một câu: “ Giai Di, đợi chút nữa ở nhà liền gặp!”
Sau đó, cũng không nhìn Vương Giai Di bị tức không thể nói ra mặt, cong cong khóe môi, lên xe.
........
Thịnh Thế cùng Cố Lan San mới vừa dừng xe ổn định ở trong sân biệt thự Cố Gia, Vương Giai Di cũng đã đến nơi.
Người hầu Cố Gia đã mở cửa, từng người đối với bọn họ cung kính cúi chào nói: “Thịnh tiên sinh, Nhị Tiểu Thư, biểu tiểu thư.....”
Người hầu còn chưa chào xong, cửa nhà liền bị đẩy ra.
Cố Ân Ân từ trong đi ra, cô ta mặc một bộ váy ngắn xinh đẹp màu trắng, tóc dài toàn bộ xõa ra, nhìn cao quý mà lại thoải mái. Biểu tình trên mặt thân thiết xúc động: “ San San, em như thế nào bây giờ mới đến, chị đều đã chờ em cả buổi rồi!”
Cố Lan San nhìn thấy Cố Ân Ân, đáy mắt đều là ý cười.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...