“Về công trình mới nhất này, để công ty bên Mĩ hướng dẫn cho công ty của Hàn Thành Trì làm đi, cuộc họp ngày mai, trực tiếp tuyên bố kết quả như vậy đi.”
...
...
Có lúc một thành phố rất nhỏ, không muốn gặp lại cố tình có thể không ngừng bắt gặp nhau.
Có lúc một thành phố rất lớn, dù đã nói là sẽ gặp lại nhưng thật ra thì lại chưa từng gặp lại.
Giống như Thịnh Thế và Cố Lan San, đêm hôm đó nói gặp lại, thời gian trôi qua đã qua một tháng, gần đến Tết Nguyên Đán rồi, có thể là bởi vì nguyên nhân cuối năm, công việc đều vội, nhưng thật không có gặp qua.
Nhưng mà ở trong một tháng này, lại xảy ra một chuyện lớn, đối với người khác mà nói, chỉ là một công ty mới có mặt trên thương trường, cái này giống như là một kỳ tích, rõ ràng gia cảnh sụp đổ, một người đàn ông từ nhỏ sống trong nhung lụa, thế nhưng không bị đánh ngã, ngược lại trong thời gian ngắn ngủn nửa năm, lại có thể thẳng lên.
Thật ra thì đối với những người quen biết Hàn Thành Trì, mọi người đều biết, Hàn Thành Trì là nhờ sự trợ giúp từ công trình hạng nhất của Thịnh Thế, thuận lợi đưa công ty đẩy về đúng quỹ đạo.
Hơn nữa bên công trình đó, đại đa số đều là công trình chính phủ, không có cái nào không kiếm tiền, Hàn Thành Trì có thể tính là hoàn toàn thu lại được khoản tiền sa sút từ trước kia.
Có được số tiền này, anh ta trừ ra một số sản nghiệp vật tiêu dùng, sau đó thuận đường ở trong thành phố, chọn mua một căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách, đưa bà Hàn cùng anh ta ra khỏi Tứ Hợp Viện.
Hàn Thành Trì có thể làm được như vậy, bà Hàn sảng khoái tinh thần rất nhiều, trong tay có tiền, cũng không quên Cố Lan San, thỉnh thoảng đi đến công ty Cố Lan San gọi cô cùng đi dạo phố, hơn nữa mỗi lần đều kéo Cố Lan San đến một khu hạng sang, thấy quần áo đẹp mắt sẽ để cho Cố Lan San đi thử, bà Hàn cảm thấy đẹp mắt, liền không nói hai lời, thừa dịp Cố Lan San đổi quần áo của mình, cà thẻ tính tiền.
Có một lần đi dạo phố, Cố Lan San cùng bà Hàn gặp Cố Ân Ân.
Lúc đó là ở khu vực bán đồ Chanel có số lượng, bà Hàn nhìn trúng một cái kiểu túi mới nhất, khi đưa tay ra cầm, lại thấy một cánh tay khác cũng nắm lấy.
Cánh tay kia, chính là Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân là một người khi đi ra ngoài dạo phố, toàn thân đều là hàng hiệu, ưu nhã hoa lệ, thấy bà Hàn cô ta liền cong môi cười nhạt một tiếng, giống như không có chuyện gì nhường cái túi kia cho bà Hàn, còn mình xoay người đi chọn lựa những thứ khác.
Bà Hàn không phải là người ngang ngược, cho nên cũng không có cùng Cố Ân Ân nói lời khó nghe, chỉ là đồng thời nhìn trúng cái túi, bà không tiếp tục lấy nó cho Cố Lan San thử, mà là chọn một cái quý hơn tốt hơn đưa cho Cố Lan San.
Cố Lan San cùng Cố Ân Ân cũng không nói gì, cô nhìn thấy Cố Ân Ân giống như không để tâm, lấy tất cả những đồ bên trong mà cô ta nhìn thuận mắt, sau đó tính tiền, hơn 1 triệu, Cố Ân Ân mắt cũng không nháy một cái trực tiếp quẹt thẻ, sau đó viết địa chỉ, cho người trực tiếp giao hàng tận nơi.
Trả hóa đơn xong, Cố Ân Ân đi trước, điện thoại di động vang lên, cô xem tên người gọi đến, cong môi cười trào phúng, sau đó liền nghe điện thoại: “A lô? Sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho em? Đau lòng vì tiền trong thẻ của anh sao?”
Cũng không biết phía kia rốt cuộc nói gì, Cố Ân Ân lại cười lạnh hạ giọng,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...