Đoạt Hôn 101 Lần

Cố Lan San ngồi một lúc, nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ tan ca, cô sợ mình sẽ gặp phải Hàn Thành Trì nên đứng dậy nói tạm biệt với bà Hàn, trước khi đi bà Hàn thở dài một hơi, muốn nói lại thôi: “Lan San, con xem tình hình nhà chúng ta bây giờ, những người khác đều không thích tới......”

Cố Lan San biết bà Hàn muốn nói gì, cô chỉ cười không lên tiếng.

Bà Hàn nhìn Cố Lan San thật lâu mới nói ra được một câu: “Lan San, cám ơn con.”

...

...

Hôm sau Cố Lan San dành chút thời gian đón bà Hàn đi bệnh viện truyền nước biển, liên tục năm ngày, Cố Lan San đều không quên.

Đến ngày thứ ba bà Hàn đã hết sốt, cũng bớt ho rất nhiều, lqđ/ chỉ là viêm phổi để lâu không chữa nên người hơi yếu.


Ngày thứ năm truyền nước biển xong Cố Lan San đưa bà Hàn trở về nhà, bà Hàn cố ý kéo Cố Lan San đến chợ, nói vì cám ơn cô nên muốn tự vào bếp làm một bữa cơm cho cô ăn, còn nói tối nay Hàn Thành Trì đi công tác không về, để cho cô yên tâm.♥

Cố Lan San không thể từ chối nên chỉ có thể nghe theo bà Hàn.

Bà Hàn mua rất nhiều đồ ăn, cùng Cố Lan San mang trở về tứ hợp viện, lúc rửa rau, Cố Lan San muốn giúp một tay, bà Hàn lại không chịu, lqđ Cố Lan San chỉ có thể đứng ở một bên, thỉnh thoảng giúp một chút.

Bà Hàn luôn hỏi Cố Lan San thích ăn cái gì, khẩu vị ra sao.

Chỉ là lúc bà Hàn làm đồ ăn xong, Cố Lan San nhận được một cuộc điện thoại.

Cuộc điện thoại này làm cô trở tay không kịp.


Khuôn mặt đang tươi cười với bà Cố của cô lập tức trầm xuống.

Cô cầm điện thoại di động, mắt nháy lên mấy cái mới đi ra khỏi tứ hợp viện, tìm một chỗ yên tĩnh, do dự một chút mới bấm nút nghe rồi cầm điện thoại di động đặt lên tai.

Bên kia không lên tiếng nói chuyện.

Cố Lan San cầm điện thoại di động, môi mím chặt.

Cũng không biết bao lâu, bên kia mới vang lên tên của cô: “Sở Sở.”

Cố Lan San nghe được giọng nói này, cái tên này, ngực vì kích động mà bắt đầu phập phồng liên tục, cô liều mạng cắn chặt răng cố gắng lắm mới buộc bản thân bình tĩnh lại, cô hơi ngẩng đầu ép nước mắt trở vào trong, giọng điệu khô khốc hỏi: “Có chuyện gì không?”

Bên kia lại trầm mặc, một lúc sau giọng nói của Diệp Dao mới lại truyền tới: “Sở Sở, Tiểu Mặc đã tỉnh, cũng đã gọi điện thoại cho mẹ, hôm qua mẹ vừa tới Bắc Kinh để chăm sóc nó, định đón nó về nhà, trước khi đi mẹ... mẹ muốn gặp con một lần.”

Cố Lan San cầm điện thoại di động, nhìn vách tường màu xanh của tứ hợp viện, mở miệng nói: “Gần đây tôi hơi bận việc, có thể không có thời gian.”

“Sở Sở, con còn hận mẹ sao?” Diệp Dao ở bên kia thở dài: “Sở Sở, lúc đó mẹ cũng không còn cách nào, mẹ không thể trơ mắt nhìn ba của Tiểu Mặc chết, nếu như ông ấy chết, một mình mẹ mang theo hai đứa bé, mẹ làm sao mà sống, nên mẹ chỉ có thể lựa chọn như vậy. Mấy năm nay mẹ cũng không tốt bao nhiêu, trong lòng mẹ rất áy náy, lqđ mẹ biết là mẹ có lỗi với con. Mẹ không ý gì khác, mẹ chỉ muốn gặp con, xem con có tốt hay không thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui