Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Cho nên, Cố Lan San không thấy rõ quảng trường này rốt cuộc dài như thế nào, dứt khoát vừa ăn kem, vừa nghe hát, dần dần quên đi thời gian, đắm chìm trong tiếng ca.
Một bài hát xong, tiếng hoan hô điếc tai nhức óc truyền đến.
Ban nhạc tấu khúc, hơi trở nên sôi nổi.
Trưởng nhóm nhạc, vươn tay, kéo một cô gái độc thân lên, đứng giữa quảng trường, khiêu vũ với cô.
Còn cầm microphone nói, mời những người khác đi lên cùng nhau nhảy.
Lúc mới đầu, không có ai lên sân khấu.
Kỹ thuật nhảy của hát chính ban nhạc cực kỳ cao, không biết có phải cực kỳ cuốn hút hay không, ngay sau đó có tốp năm tốp ba cũng nhảy lên quảng trường trung ương, gia nhập đội ngũ khiêu vũ.
Có người tiên phong, ngay sau đó liền có càng nhiều người đi lên, chỉ chốc lát, người chung quanh vốn đang vây quanh xem nghe ca nhạc đều tới khiêu vũ.
Không khí lập tức du dương hơn.
Cố Lan San đoan trang ngồi một góc trên chiếc ghế dài ở quảng trường, bưng hộp kem đã trống không, nhìn đám người đang vui vẻ.
Càng chơi càng vui vẻ, đến cuối cùng, hiển nhiên nơi này theo kịp buổi diễn tối ở Salitun(*) rồi.
(*) Sanlitun: ở Bắc Kinh, nổi tiếng sa hoa
Không biết ai chuyển nhạc nền thành “Gang Nam Style”, những người đang khiêu vũ đứng thành mấy hàng rất có quy luật, học động tác của PSY, từ khiêu vũ chuyển thành nhảy kiểu Gang Nam.
Đám người nhảy rất vui vẻ, Cố Lan San nhìn thấy, trong lòng cũng có chút thích thú.
Nhạc bài “Gang Nam Style” vang lên không biết bao nhiêu lần, thậm chí đến cuối cùng, còn bị ai đó chuyển thành bài hát của thời đại: “nhất huyễn dân tộc phong”(*)
(*)”nhất huyễn dân tộc phong“.: 1 bài hát, từ thời cổ chí kim nào đó, trông rất dị hợm
Trên đường có không ít người đàn ông độc thân, đi tới trước mặt Cố Lan San, hẹn cô khiêu vũ, nhưng cô đều mỉm cười lắc đầu cự tuyệt.
Ước chừng nhảy hơn một giờ, hiện trường mới yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người thở hổn hển đi xuống quảng trường, siêu thị cách đó không xa bán nước cực kỳ chạy.
Ánh sáng xanh mờ trên quảng trường cũng dần dần tối đi, chỉ có ánh đèn nê ông năm màu của các toà nhà trong “Thập Lý Thịnh Thế“.
Qua chừng năm phút đồng hồ, d?ien đ”an l,ê q)uy d0n đèn chân không trên quảng trường sáng lên.
Toàn trường rất yên tĩnh.
Mọi người thấy ở giữa quảng trường, dàn nhạc kia vẫn đứng ở đó như cũ.
Hát chính đứng ở giữa, hơi thở hổn hển, nói chuyện cũng có chút không ổn: “Mọi người bên dưới, chúng tôi sẽ mang đến cho mọi người một bài hát mang tên: "Có em thật tốt", hi vọng mọi người thích.”
Giọng hát của hát chính ban nhạc cực kỳ dễ nghe.
Âm sắc rõ ràng vang vọng.
Ngay sau đó, nhạc nền dần dần vang lên. Theo bài hát này, những ngọn đèn từ bốn phương tám hướng trên quảng trường dần dần sáng lên từng chiếc, từng chiếc một.
Mọi người dần dần có thể thấy những khuôn mặt trước mắt mình, đều cười cực kỳ rực rỡ.
Tiếng ca hát chính khẩn thiết đầy truyền cảm, dần dần truyền đến, toàn trường càng thêm an tĩnh, giống như cũng trầm luân trong tiếng ca của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...