Thịnh Thế chỉ uống mấy ly rượu, nhưng khi ngồi vào trong xe, anh lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, loáng thoáng nghe được điện thoại di động đang vang lên, anh vươn tay, sờ soạng hơn nửa ngày, mới lấy từ trong túi ra, liếc mắt nhìn cuộc gọi đến hiển thị, là điện thoại từ nhà cũ nhà họ Thịnh, mặt mày anh chớp động hai cái, liền trực tiếp tắt máy.
Qua không đến một giây đồng hồ, điện thoại lại gọi đến, Thịnh Thế lần này trực tiếp giơ tay lên, dập máy.
Sau đó anh chạy xe, dọc theo con đường rộng rãi, một đường chạy như bay, thẳng tắp lái đến trước cửa số 001 Ngự Thự Lâm Phong.
Anh không lái xe vào, chỉ dừng ở bên ngoài, anh có thể thấy trong phòng ngủ chính lầu hai có ánh đèn.
Anh tắt máy xe, đỗ tại cửa thật lâu, ánh đèn đường lẳng lặng bao phủ trên ngã tư đường, qua hồi lâu, anh mới lấy điện thoại di động ra, mở máy, thấy có 18 cuộc điện thoại chưa nhận, trong đó từ nhà cũ nhà họ Thịnh 9 cuộc, còn có rất nhiều tin nhắn, anh lười nhìn, chỉ nhìn lịch, ngón tay chỉ dưới một tháng, ngày 29 tháng 9, phía dưới có đánh dấu, là ngày kỷ niệm kết hôn.
Ngày kỷ niệm kết hôn......
Thịnh Thế nhìn năm chữ này, có một tia bất ngờ thoáng qua.
Không ngờ, anh và cô kết hôn đã tròn ba năm rồi.
********
Cố Lan San về nhà tĩnh dưỡng khoảng một tuần lễ, mới đi đến tin tức xã SH đi làm.
Mỗi ngày đều bình thản trôi qua.
Nhưng cô vẫn chưa nhìn thấy Thịnh Thế.
Thậm chí đã từng cô ở văn phòng nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Thế, nhưng bây giờ, lại phát hiện, ngay cả nơi này cũng mất tin tức của anh.
Người giúp việc trong nhà cũng không giống như ngày trước, mỗi lần cô về nhà, sẽ báo cáo về tin tức của Thịnh Thế với cô.
Cho nên, đối với Cố Lan San mà nói, Thịnh Thế thật giống như là biến mất khỏi thế gian, cô không còn gặp qua anh, không còn có nghe thấy tin tức của anh.
Sau đó thời gian trôi qua thật nhanh. d/đ/l/q/đ
Chớp mắt, đã qua ngày nhà giáo ngày 10 tháng 9, ngày đó Cố Lan San còn đặc biệt đi tiệm bán hoa mua một bó hoa, cho người đem đến phòng làm việc của giáo sư đại học.
Sau ngày 10 tháng 9, mùa hè Bắc Kinh đã bắt đầu qua, thời tiết dần dần có chút chuyển lạnh.
Vết thương trên cổ tay Cố Lan San hoàn toàn tốt lên nhiều, chỉ là lưu lại hai vết sẹo dữ tợn.
Từ khi cô cắt cổ tay tự sát đến bây giờ, đã là bảy mươi hai ngày, cô chưa từng thấy Thịnh Thế.
Mãi cho đến ngày 27 tháng 9, là Chủ nhật, khi Cố Lan San nghỉ trưa, bị giật mình thức giấc, cô mở điện thoại di động lên, thấy hiển thị lên mã số của cuộc gọi đến, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...