Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Vấn đề là tôi và bác cả của nó đều đã tận mắt chứng kiến! Chẳng lẽ những gì chúng ta nhìn thấy là giả sao?” Bà Thịnh khóc òa lên, “Ông nói đi, Nhị Thập của chúng ta muốn phụ nữ kiểu nào mà chẳng được, rốt cuộc lại cưới ngay con bé này, cưới thì cưới, tôi cũng có nói gì đâu, lúc có thai rồi cãi nhau dẫn đến sảy mất, tôi còn cố gắng đi tìm thuốc cho nó, cái gì tôi cũng đien. ra mặt thay nó, che chở nó, vậy mà nó lại dám làm ra chuyện như vậy, khiến mặt mũi nhà họ Thịnh chúng ta mất hết. Ông nói đi, mai này ra đường tôi biết phải đối mặt với người ta thế nào? Vả lại, con bé họ Vương kia còn nói Lan San nó thích Hàn Thành Trì, lại thích rất nhiều năm nữa kìa!”
“Hồ đồ, đúng là quá hồ đồ rồi!” Thủ trưởng Thịnh nghe xong những lời này thì lập tức biến sắc mặt. Ông nhìn chằm chằm con trai rồi nói, “Nhị Thập, đúng là không thể tưởng tượng được nữa! Nhà chúng ta không cần con bé có xuất thân tốt, nhưng ít nhất cũng phải trong sạch! Bây giờ lại trở nên hồ đồ như vậy! Ba cho con thời gian một tuần, con nhất định phải ly hôn cho ba!”
Cô hai là người thương Thịnh Thế nhất, lập tức gật đầu, nói theo, “Nhị Thập, con mau ly hôn đi, cô hai giới thiệu một cô gái khác tốt hơn cho con. Con là đứa con duy nhất của nhà họ Thịnh chúng ta, chuyện xảy ra tới mức này, không biết bên ngoài đã đồn ra cái gì nữa. Tới lúc đó, chỉ sợ con không còn mặt mũi.”
Nhà họ Thịnh nhiều người như vậy, bảy miệng tám lời??? Nói đi nói lại, rốt cuộc tất cả đều xoay quanh thể diện họ Thịnh, thể diện Thịnh Thế.
Thịnh Thế cũng không hé răng, mặc kệ bọn họ muốn nói gì thì nói. Chờ họ nói xong rồi, anh mới mở miệng, nhìn thẳng vào ông nội, “Sở Sở là người con muốn kết hôn. Cô ấy làm cái gì con đều không để ý. Bây giờ cô ấy làm sai, con sẽ thay cô ấy chịu phạt, con không thể ly hôn với cô ấy! Lại nói, nếu chuyện này thật sự truyền ra bên ngoài, ai nấy đều biết, con cũng không sợ! Mọi người không ở trong cuộc thì hà cớ gì phải lo?”
“Thằng con hư!” Thủ trưởng Thịnh vừa nghe con mình nói xong thì giận dữ quát lên, tiện tay cầm cái chén ném về phía Thịnh Thế. Thịnh Thế đứng yên tại chỗ, mặc cho chén đập vào đầu rồi rơi xuống đất. Chiếc chén bạch ngọc bị vỡ tan. “Mày không phải là người nhà họ Thịnh à? Bị liên lụy chỉ có một mình mày sao? Liên lụy đến một nhà chúng ta thì có!”
Bà Thịnh thấy con trai mình bị đánh, tức giận đến mức đánh vào người Thủ trưởng Thịnh, “Người làm sai là Lan San, con tôi có quan hệ gì chứ? Con tôi chỉ là đứa chịu thiệt, vậy mà ông lại đánh con tôi!”
Thủ trưởng Thịnh nhép nhép miệng, không nói gì.
Ông nội nãy giờ vẫn im lặng đột ngột mở miệng, “Nhị Thập, ông hỏi con, con thật sự không muốn ly hôn với Lan San?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...