Cố Ân Ân ngồi ở một bên, đáy mắt sáng lên vẻ mừng rỡ.
Thịnh Thế hất đến vẻ mừng rỡ của Cố Ân ÂN, dừng một chút, có điều ngụ ý mà nói:
“Thành Trì, anh không phải cự tuyệt tôi gấp, anh có thể suy nghĩ thật kĩ một chút.”
Hàn Thành Trì làm sao nghe không hiểu hàm ý ẩn giấu trong lời nói của Thịnh Thế, anh liếc nhìn Cố Ân Ân, ngay sau đó, liền mở miệng nói:
“Ân Ân, đây là Thập Lý Thịnh Thế, em và Lan San đi ra ngoài đi dạo một vòng phố đi. Anh có lời muốn nói với Nhị Thập.”
Thịnh Thế nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San, nắm tay nàng, ý bảo để cho cô yên tâm:
“Sở Sở, đi đi.”
Cố Lan San mặc dù lo lắng, nhưng vẫn là gật đầu một cái, đứng lên, kêu Cố Ân Ân rời đi.
.........
“Thành Trì, hiện tại Cố Ân Ân không có ở đây, tôi có vài lời này, cứ nói thẳng ra đi, bà Cố kia ái mộ hư vinh vô cùng, bây giờ anh hai bàn tay trắng, chắc chắn bà ta sẽ không để cho anh cưới Cố Ân Ân.”
Mặt mày Thịnh Thế mặt mày bình tĩnh nhìn Hàn Thành Trì, giọng điệu cực kỳ khẳng định. Hàn Thành Trì cúi đầu trầm mặc một hồi, mới ngước mắt, ánh mắt rất rõ ràng:
“Nhị Thập, lời cậu nói tôi hiểu, bà Cố xác thực đã nói với tôi phải chia tay với Ân Ân rồi.”
“Cái bà già này!”
Thịnh Thế uống một hớp cà phê, bật thốt lên mắng một câu.
Hàn Thành Trì cúi đầu, vẫn cười cười, nói:
“Nhị Thập, ý tốt của cậu lòng tôi nhận, nhưng mà tôi lại không có ý định tòng chánh. Nhị Thập, thật ra thì tôi rất tin tưởng bản thân mình, tôi sẽ không để cho Cố Ân Ân chịu khổ. Tôi muốn buôn bán, tôi đã có tính toán của mình rồi.”
Một nhóm người bọn họ, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, ai cũng có lòng tự ái cực kỳ thịnh vượng.
Hàn Thành Trì cũng không ngoại lệ, hiện tại anh chán nản hai bàn tay trắng, nhưng vẫn không muốn tiếp nhận người khác trợ giúp.
Anh cảm thấy giống như là bố thí.
Cho nên, anh lựa chọn một loại, xem sao không để cho mình thấy khó chịu, hướng về phía Thịnh Thế mở miệng, tìm kiếm trợ giúp:
“Nhị Thập, hôm nay tôi tới gặp cậu, thật ra thì tôi là muốn tìm cậu vay tiền.”
“Dùng bao nhiêu?”
Thịnh Thế từ túi trong móc ra chi phiếu, Hàn Thành Trì lại lắc đầu một cái, nói:
“Cho tôi chút tiền mặt là tốt, tôi sẽ mau sớm tìm được công việc, tháng sau trả lại cho cậu.”
Thịnh Thế từ trong ví tiền của mình moi moi móc móc, phát hiện bên trong tiền mặt thật không nhiều, liền đứng lên, nói:
“Thành Trì, tôi xuống lầu thay anh rút thôi.”
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, hiện tại toàn thân cao thấp anh thật không có nhiều tiền, nhưng vẫn cố ý muốn thanh toán lần tiền đi cà phê này.
Thịnh thế cho Hàn Thành Trì một xấp tiền rất dày, nhưng Hàn Thành Trì nhưng chỉ là từ bên trong đếm đi 5000.
Thịnh Thế nhận lấy tiền dư Hàn Thành Trì trả lại, không giải thích được cảm thấy đáy lòng có chút khó chịu, anh không nhịn được từ túi trong móc ra một hộp thuốc, đưa cho Hàn Thành Trì một cây, tự cầm một cây, đốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...