Đoạt Hôn 101 Lần

Chỉ là, hoàn hảo có Thịnh Thế tồn tại.

Cố Lan San biết chuyện cha Hàn Thành Trì xảy ra chuyện đã là buổi tối hôm đó rồi.

Cô là từ trong miệng người giúp việc ở nhà mới biết, liền vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Thịnh Thế.

Thật ra thì Thịnh thế vẫn luôn đang đợi điện thoại của Cố Lan San, cô 1 giây trước gọi tới, 1 giây sau anh hẹn cô ra ngoài, thuận đường còn nói cho Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân.

Bọn họ hẹn tại một quán cà phê trên Thập Lý Thịnh Thế.

Lúc Cố Lan San đến, Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân vẫn còn chưa đến.


Thịnh Thế thấy Cố Lan San đi vào, liền đứng lên, tự mình kéo một cái ghế bên cạnh mình ra, động tác của anh mới vừa tiến hành một nửa, Cố Lan San đã lập tức nhào tới bên cạnh, bắt lấy cánh tay anh, giọng điệu run rất lợi hại:

“Thịnh Thế, chúng ta nên làm cái gì a!”

Thịnh Thế biết “nên làm cái gì” trong lời cô là chỉ phải làm thế nào để trợ giúp Hàn Thành Trì, anh không phân rõ rốt cuộc nét mặt bây giờ của cô là bởi vì yêu Hàn Thành Trì mới lo lắng như thế, hay thuần túy bởi vì là bằng hữu. Nhưng anh lại không có xâm nhập đi tìm hiểu, chỉ là nhẹ nhàng đem cô kéo vào trong ngực của mình, giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng, giống như là dụ dỗ một đứa bé, nói:

“Sở Sở, đừng sợ...... Anh sẽ nghĩ biện pháp, em đừng quên, Thành Trì cũng là anh em của anh.”

Thịnh Thế thật sự nghĩ biện pháp rồi.


Lúc anh rể lớn gọi điện thoại cho anh, trong đầu anh đã có biện pháp giải quyết.

Cho nên, đợi đến Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân tới, ngồi vào chỗ của mình, anh liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:

“Thành Trì, chuyện quan trường bọn họ, tôi cũng không muốn lẫn, cho nên, về chuyện cha anh, tôi chỉ có thể nói tiếng, rất tiếc nuối.”

“Anh rể lớn của tôi xác thực đại biểu Thịnh gia chúng tôi, nhưng mà anh ta chỉ là công bằng làm việc. Hiện tại người khó chịu nhất, thật ra là ông nội tôi,ông đã dìu dắt cha anh đến chức vụ này.”

Hàn Thành Trì cúi đầu nhìn ly trà trước mặt, bên trong giãn ra lá trà, một hồi thật lâu, mới ngẩng đầu lên, nhìn Thịnh Thế, hé nụ cười, nói:

“Nhị Thập, lời cậu nói tôi đều hiểu, phụ thân tôi phạm sai lầm xác thực phải gánh vác trách nhiệm, cho nên, tôi không có trách cậu.” Dừng một chút, Hàn Thành Trì lại mở miệng, nói: “Thay tôi nói một tiếng xin lỗi với ông nội Thịnh, dù sao cũng là cha tôi khiến ông thất vọng.”

“Tốt.” Thịnh Thế thay ông mình thu nhận áy náy của Hàn Thành Trì, “Chỉ là, Thành Trì, hôm nay tôi tới gặp anh, chỉ là lấy thân phận bạn bè đơn thuần mà đến. Tôi đã nói cho ông tôi rồi, về chỗ ngồi mà cha anh đã an bài cho anh, thứ hai anh có thể vào làm, chỗ ngồi không thấp, Phó Cục Trưởng Cục Tư Pháp. Anh yên tâm, chỉ cần có tôi ở tại, tôi khẳng định có thể giúp anh một đường thăng đi lên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui