Anh biết rằng anh là kẻ khốn, trong mắt không để ý đến bất cứ ai, người khác đụng đến mình, thì sẽ trả lại gấp bội, anh vẫn cảm thấy mình đối với Cố Lan San là tốt nhất, nhưng anh không thể ngờ, thật ra thì anh đối với Cố Lan San là tệ nhất!
Những gì cô trải qua không giống với bọn họ, bọn họ là thiên chi kiêu tử*, mà cô..... Chẳng qua là một đứa con nuôi, nhìn như là thiên chi kiều nữ*, thật ra, vẫn tồn tại khoảng cách rất xa.
*Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.
*Thiên chi kiều nữ: con gái cưng của trời.
Trong lòng Thịnh thế, có vô vàn cảm xúc dâng lên, ảo não, hối hận, đau lòng, giống như thủy triều, dồn die,n; dập dâng lên trong tim anh, cuối cùng, anh cảm thấy giống như mất hết sức lực, cõng Cố Lan San trên lưng dừng lại.
Tim của anh, giống như bị hung hăng xé rách, vô cùng đau đớn.
Anh nghĩ, đầu óc anh lúc đó tại sao lại có thể nghĩ ra chuyện như vậy, anh nên theo đuổi cô, dù bị cô từ chối, mất đi mặt mũi thì tính là gì, anh tại sao có thể lựa chọn những âm mưu thủ đoạn dùng trên thường trường mà đối phó với cô?
Đêm hôm đó anh khổ sở khi biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì đêm, nhưng lại không nghĩ đến cô, anh chỉ nghỉ đến bản thân mình, làm theo ý mình, lại quên mất cô.
Anh nghĩ, cuộc sống hôn nhân trong hai năm qua, cô có cảm giác như thế nào?
Cô không điên, không ngốc, có thể bình tĩnh làm vợ của anh, trong lòng của cô, hàng ngày, hàng đêm rốt cuộc nghĩ cái gì?
Cô nhỏ gầy, đáng thương như vậy, mẹ của cô không cần cô, cô không biết ba cô là ai, cô lại còn vì một em trai cùng mẹ khác cha mà ở bên cạnh anh cầu cạnh kiếm tiền, cô làm sao có thể chịu đựng được?
Hơn hai năm qua, tám chín trăm ngày, cô làm sao mà chịu đựng nổi?
Thịnh Thế nghĩ, nỗi đau mà mình chịu lúc trước, chẳng là gì cả, bây giờ mới gọi là đau đến tê tâm liệt phế.
Lời của cô..., ở bên tai anh, lại vang lên, cô yêu Hàn Thành Trì, yêu cả đời!
Bước chân của anh hơi lảo đảo, đúng vậy, khó trách cô một lòng một dạ yêu Hàn Thành Trì...... Ở trong tâm trí của cô, trừ Hàn Thành Trì đã từng cho cô một chút ấm áp, mà người đã cho cô ấm áp đó, cũng từng bước từng bước cách xa cô.
Thịnh Thế cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, anh nghĩ, anh thật đau, anh nghĩ, ban đầu khi cô bị anh đối xử như vậy,chắc là cũng rất đau!
Khó trách cô lại trở nên lạnh lùng như vậy, giống như vô tâm, cô khẳng định muốn trở nên vô tâm, cô cũng sẽ không bị người khác bỏ rơi, không khó vượt qua, sẽ không bị người ta lợi dụng khi dễ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...