“Chỉ là, cô yên tâm, cô Vương, tôi chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây thôi đâu!”
“Vậy anh tới tìm em vì mục đích gì?” Vương Giai Di cẩn thận hỏi ngược lại, cô đề phòng nhìn Thịnh Thế, anh không biết là do cô, vậy anh xuất hiện trước mặt cô để làm gì?
“Tôi không có nói đến tìm cô?” Thịnh Thế nhìn về phía toilet, cô cằm nói: “Tôi tới đợi Sở Sở đi toilet.”
Trong lòng Vương Giai Di, có chút rối loạn, anh nếu không phải tìm cô, vậy tại sao anh lại nói cho cô biết, anh đã biết chuyện cô mua cà vạt hãm hại Cố Lan San?
Thịnh Thế giống như có thể đoán được trong lòng Vương Giai Di nghĩ cái gì, bộ dáng đã khôi phục vẻ lười biếng như trước, giọng điệu từ từ nói: “Lần trước ở Hải Nam, tôi chơi cô, trong lòng biết rõ, cô không nhớ kĩ, tiếp tục trêu chọc Sở Sở, cho nên tôi chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, nếu như cô hôm nay hay sau này có chuyện gì xảy ra, nhất định là do tôi làm.”
Thịnh Thế dừng một chút, cong môi, lười biếng cười cười, nhìn Vương Giai Di vài lần, mới từ từ mở miệng nói: “Thà làm kẻ tiểu nhân, không làm ngụy quân tử.”
“Tôi cũng không thích, nhưng người nào chọc tôi thì tôi đánh trả, mà tôi còn đánh người khác, hoàn toàn không biết là tôi chỉnh ai.”
Lúc Thịnh Thế nói ra những lời này, không có bất cứ uy hiếp cùng tức giận.
Tuy nhiên nó khiến trong lòng Vương Giai Di một hồi trống rỗng.
Cô chưa từng gặp qua người nào như vậy, anh nghĩ muốn dùng âm mưu thủ đoạn chơi cô, lại nói trước cho cô biết.
Nhưng mà, càng như thế, cô lại càng hoảng sợ.
Thậm chí cô nhìn cũng không dám nhìn Thịnh Thế, cứ như vậy đi từ bên cạnh của anh, cúi đầu, nhanh chóng rời đi.
Thịnh Thế tựa vào trên vách tường, nhìn Vương Giai Di biến mất, lúc này mới không lạnh không nóng mà chê cười.
Sau đó anh nghe âm thanh cửa phòng rửa tay được mở ra, trên mặt anh lập tức hiện lên nụ cười đơn thuần và đẹp đẽ, quay đầu, nhìn về phía Cố Lan San đi ra.
Tửu lượng của Cố Lan San không tốt, mới vừa uống vài ly rượu vang, hiện tại hơi say, Thịnh Thế nhìn bước chân cô đi bộ có chút chột dạ, nghĩ thầm nếu quay lại đó, sợ là sẽ say khướt ở đây, liền tiến lên, ôm cô vào trong ngực của mình, ôm cô đi ra ngoài, cùng mọi người chào tạm biệt, mang theo cô rời đi.
.........
Thịnh Thế chuyên chú lái xe, Cố Lan San ngồi ở ghế bên cạnh, hơi híp mắt lại, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều hiện lên ở trong đầu cô lặp lại không dứt.
Cuối cùng hình ảnh như ngừng lại tại thời khắc Hàn Thành Trì quỳ gối ở trước mặt Cố Ân Ân......
Trong lòng Cố Lan San run lên, đột nhiên mở mắt, vào giờ phút này giấc mộng thầm mến của cô hoàn toàn đã bị hủy diệt, cô ở nhà họ Hàn chỉ là lo lắng Cố Ân Ân sẽ trở mặt cùng cô, nhưng lại chưa bao giờ vì mình uất ức mà khổ sở chút nào.
Lúc này, đêm khuya yên tĩnh, xe chạy như bay trên đường, cô lại có một loại cảm giác rất khổ sở, cô phá lệ mở miệng, hướng về phía Thịnh Thế nói: “Chúng ta đi uống rượu đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...