Trong miệng Thịnh Thế nhai bánh ngọt, anh từ từ đứng thẳng người, sau đó chậm rãi quay qua đối diện với Vương Giai Di, nhìn thẳng vào cô ta.
Cố Lan San không thấy có gì khác thường, vẫn xắn một miếng bánh ngọt, mở miệng hỏi: “Thịnh Thế, còn muốn ăn nữa hay không?”
Sau đó cô mới thấy Thịnh Thế đã đứng quay lưng về phía cô, cô bỏ bánh ngọt vào trong miệng, nghi hoặc quay đầu lại, cũng nhìn thấy Vương Giai Di.
Vương Giai Di phục hồi tinh thần, ý thức được mình vừa mới nhìn chằm chằm Thịnh Thế và Cố Lan San đến xuất thần lại còn bị người ta bắt gặp, cô ta lập tức cười khan hai tiếng, cảm giác như ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh Thịnh, Lan San.”
Thịnh Thế nhìn thoáng qua Vương Giai Di, vừa liếc nhìn viên ngọc thạch màu lam trên cổ cô ta, khẽ cười nói: “Viên ngọc thạch màu lam này không thích hợp với cô, da cô không được trắng lắm......”
Vương Giai Di căn bản không nghĩ đến việc Thịnh Thế đột nhiên nói với cô ta như vậy, sắc mặt cô ta biến thành tái nhợt, hai mắt nhìn Thịnh Thế, môi giật giật, làm cách nào cũng không cười được.
Thành thật mà nói thì Cố Lan San rất không thích Vương Giai Di, cô nghe Thịnh Thế nói Vương Giai Di như vậy, trong lòng có chút không phúc hậu mà vui vẻ.
Nhưng vui vẻ là vui vẻ, cô lại sợ trong tiệc sinh nhật của Hàn Thành Trì, Thịnh Thế nói những lời quá đáng sẽ chọc Vương Giai Di khóc, đến lúc đó không biết sẽ còn rối loạn ra sao.
Vì vậy cô âm thầm kéo cánh tay Thịnh Thế nói: “Thịnh Thế, chúng ta đi qua bên kia đi.”
Thịnh Thế biết Cố Lan San muốn anh thu liễm một chút.
Chỉ tiếc người này lại là Thịnh Thế, từ nhỏ đến lớn cũng như cho đến bây giờ đối với người dám chọc người của anh, anh căn bản không biết thu liễm hai chữ này viết như thế nào!
Thịnh Thế tiếp tục nhìn viên ngọc thạch màu lam trên cổ Vương Giai Di, sau đó nhìn cô ta từ trên xuống dưới một lần lại bổ sung một câu: “Còn làm cho cô đen hơn.”
Lần này Vương Giai Di không còn có thể ngụy trang bình tĩnh được nữa.
Đối với một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ thích xinh đẹp mà nói, chuyện đả kích nhất là nói cô ấy đen, cô ấy mập!
Cố Lan San nhìn Vương Giai Di giống như sắp khóc, trong lòng thầm có chút sảng khoái, hai mắt cô mở to, còn tốt bụng nhắc nhở: “Vương Giai Di, đây là tiệc sinh nhật của anh Thành Trì, tất cả mọi người đang rất vui vẻ, cô đừng đột nhiên khóc...... Đến lúc đó rất mất hứng.”
Vương Giai Di bị Cố Lan San nói như vậy khẽ cắn răng, cuối cùng một câu cũng nói không được, dậm chân, xoay người bỏ chạy.
...........
Vương Giai Di tức muốn khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...