Đoạt Hôn 101 Lần

Editor: Cà Rốt Hồng

Còn không bằng thoải mái nói ra rõ ràng.

“Thành Trì, bữa tiệc sinh nhật của anh tám giờ rưỡi mới bắt đầu, bây giờ là.....” Cố Ân Ân nâng cổ tay lên, liếc mắt nhìn thời gian, nói: “Bây giờ mới bảy giờ rưỡi, còn một tiếng nữa, em nghĩ chúng ta có thể nói xong.”

“Ân Ân, em đừng như vậy, như vậy không tốt.” Hàn Thành Trì nhíu nhíu mày, từ trước đến nay anh đều cảm thấy Cố Ân Ân là một người phụ nữ dịu dàng hiểu chuyện, thế nào vào hôm nay lại trở nên chấp nhất như vậy, không có chút ý tứ muốn nhường một chút nào.

“Chỗ nào không tốt?” Cố Ân Ân hỏi ngược lại Hàn Thành Trì một tiếng: “Em đã chịu đủ rồi, mỗi ngày em luôn có cảm giác nghi thần nghi quỷ, hiện tại ở chỗ này cũng không có người ngoài, ba người chúng ta nói chuyện, cũng không mất mặt, không phải sao?”

Cố Ân Ân nói xong, liền chỉ chỉ ghế sofa, dẫn đầu ngồi xuống: “Hai người cũng đừng đứng nữa, đều ngồi xuống cả đi.”


Hàn Thành Trì giật giật môi, cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Cố Lan San đứng ở nơi đó thật lâu, mãi cho đến khi Cố Ân Ân mỉm cười, hỏi mình thế nào không ngồi xuống, cô mới đi đến một cái ghế sofa cách xa Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì ngồi xuống.

Cố Ân Ân đột nhiên đứng lên, đi giày cao gót tới trước mặt của Cố Lan San, động tác cô ấy rất dịu dàng nắm lấy tay Cố Lan San dắt cô đến trước mặt của Hàn Thành Trì, sau đó đưa tay ấn Cố Lan San ngồi xuống bên cạnh Hàn Thành Trì.

Cố Ân Ân sắp đặt chỗ ngồi của Cố Lan San rất gần Hàn Thành Trì.

Cố Lan San ngồi rất không thoải mái, trong tiềm thức cô muốn đứng lên, Cố Ân Ân lại đưa tay đè cô xuống: “Cứ ngồi như vậy đi, tôi cảm thấy rất tốt.”

Đáy mắt Hàn Thành Trì hơi xẹt qua một tầng hắc ám, lên tiếng kêu một câu: “Ân Ân.”


Ngược lại Cố Ân Ân nghiêng đầu, quan sát Hàn Thành Trì và Cố Lan San đang sóng vai ngồi chung một chỗ, nhếch môi, cười cười, nói: “Tốt lắm, chúng ta đừng nói lộn xộn nữa, trở lại chuyện chính thôi.”

Hàn Thành Trì mấp máy môi, không nói gì.

Cố Lan San đỡ đầu, ngồi ở một bên, tóc dài buông xuống, che lại mặt của cô nên không thấy được vẻ mặt của cô.

Đối với Cố Lan San mà nói, cả đời này chuyện làm cho cô khổ sở, chính là cô và Cố Ân Ân ngả bài.

Mẹ ruột cô bán cô đi, cô tới nhà họ Cố, bị người lãng quên, chỉ có Cố Ân Ân đối xử tốt với cô, lúc chín tuổi cô mở miệng gọi Cố Ân Ân là chị, thì thật sự coi cô ấy như chị ruột của mình.

Mười lăm năm đảo mắt đã qua đi, mặc dù Cố Ân Ân và cô không có chút quan hệ máu mủ nào, nhưng cô lại cảm thấy tình như chị em ruột.

Mọi người đều có quyền theo đuổi tình yêu, Cố Lan San cô cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, nếu cô thật sự yêu mến một người đàn ông, cô cảm thấy không có gì không thể chủ động theo đuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui