“Cô Ân Ân, là do tôi cầm thiếu ô, không cô hai nhà họ Cố cũng ở trên xe.” Người giúp việc đi đón Hàn Thành Trì hơi áy náy trả lời.
Cố Ân Ân ngẩn ra, trong đầu nhanh chóng nhạy cảm thoáng hiện lên một vấn đề, tại sao Cố Lan San lại ở trên xe Hàn Thành Trì?
Chỉ là, Cố Ân Ân khắc chế rất tốt, chỉ là ánh mắt trở nên chút lạnh, ưu nhã và thong dong gật đầu với người giúp việc một cái, sau đó quay đầu, nâng nâng môi, nhìn về phía Cố Lan San nói: “San San, mới vừa rồi Nhị Thập gọi điện thoại tới tìm em đấy.”
Cố Lan San lập tức nghĩ đến điện thoại của mình bị hư, gọi Cố Ân Ân một tiếng “Chị”, liền vội vã xoay người, đi tới chỗ điện thoại của nhà họ Hàn trả lời cho Thịnh Thế.
Cố Ân Ân nhìn dáng vẻ Cố Lan San khoác áo khoác của Hàn Thành Trì, khuôn mặt tươi cười chạy đi, đáy lòng cũng không phải không hề gợn sóng như trên mặt.
Hàn Thành Trì không nhìn ra Cố Ân Ân có gì không ổn, đi tới trước mặt cô, giữa mặt mày cũng nhộn nhạo thoải mái nở nụ cười: “Ân Ân...... Vì sao tới cũng không nói cho anh biết một tiếng?”
Tuy rằng bữa tiệc sinh nhật của Hàn Thành Trì còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng trong phòng khách nhà họ Hàn đã tới không ít người quen thuộc với nhà họ Hàn, trong lòng Cố Ân Ân mạnh mẽ nghĩ tới, nếu như nói trước nói cho anh tôi muốn tới, tôi còn có thể nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc của anh và Cố Lan San đội mưa trở về sao? Nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười yếu ớt, mặt mày bình tĩnh nói: “Không phải muốn cho anh một bất ngờ sao?”
Hàn Thành Trì nghe xong lời này, cười cực kỳ vui vẻ, vươn tay, nắm lấy bàn tay của Cố Ân Ân vào tay mình.
Bà Hàn ngồi một bên, nhìn trên người đứa con nhà mình nhỏ nước tí tách, liền lên tiếng thúc giục: “Thành Trì, mau lên lầu thay quần áo sạch sẽ, tránh để bị cảm.”
“Dạ con biết rồi.” Trong miệng Hàn Thành Trì đồng ý lời nói của bà Hàn nhưng ánh mắt vẫn cứ dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Cố Ân Ân, trong tròng mắt anh tuấn lóe lên ánh sáng, không có ý muốn nhúc nhích tí nào.
Cố Ân Ân nhẹ nhàng nhíu lông mày, lông mi cong vút, cười tươi như hoa, giọng nói dịu dàng: “Đi thôi, em cùng anh lên lầu thay quần áo.”
Hàn Thành Trì lập tức giản lông mày lôi kéo tay Cố Ân Ân, đi về phía cầu thang.
Cố Lan San mới vừa cúp điện thoại trong tay, Hàn Thành Trì liền dắt Cố Ân Ân từ đi xẹt qua bên cạnh mình.
Hàn Thành Trì hơi nghiêng mắt, thấy Cố Lan San khoác áo khoác của mình, toàn thân cũng đang nhỏ nước tí tách, có thể là bởi vì có chút lạnh, thân thể của cô hơi run rẩy, liền dừng bước chân: “Lan San, đi, cùng lên lầu thay quần áo.”
Cố Ân Ân thờ ơ lạnh nhạt đi theo Hàn Thành Trì cũng dừng bước chân lại, chỉ là nhếch nhếch khóe môi: “Đúng vậy, San San, ở chỗ Thành Trì có quần áo của chị, em nên thay quần áo khác đi, tránh bị cảm.”
Quần áo ướt nhẹp mặc trên người, quả thật rất không thoải mái, Cố Lan San cũng không có ý định từ chối, cũng không nhận thấy có bất kỳ khác thường gì gật đầu, thản nhiên nhìn thẳng vào Cố Ân Ân, cười híp mắt nói: “Dạ.”
..........
Ba người đi vào phòng ngủ của Hàn Thành Trì.
Vừa vào phòng ngủ, Cố Ân Ân liền vào trong phòng tắm, lấy một cái khăn lông sạch sẽ đưa cho Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì lại sang tay tự nhiên đưa cho Cố Lan San đang đứng một bên, nhìn về phía Cố Ân Ân, nói: “Ân Ân, em hãy đi tìm cho Lan San một bộ quần áo mặc trước đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...