Cố Lan San suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cho là những suy nghĩ lung tung này là do cô quá mức rảnh rỗi.
Cố Lan San lập tức quyết định tìm việc gì đó để làm trước khi đi ngủ!
Để cô khỏi phải suy nghĩ lung tung.
Cố Lan San mở đèn bàn bên cạnh ghế salon, sau đó đứng lên đi đến trước bàn máy vi tính nhưng nghĩ lại công việc của cô cũng không có gì phải bận rộn nên đi vào phòng thay quần áo, quần áo bên trong cũng đã được treo ngay ngắn chỉnh tề, dường như không chuyện cho cô bận rộn, cô mím môi, suy nghĩ một chút, vẫn đi tới trước giá treo quần áo, lấy quần áo của Thịnh Thế xuống ném đầy đất, ném xong mới khom người nhặt từng món lên treo vào giá áo.
Đợi đến lúc Cố Lan San hết bận rộn thì cũng đã mười một giờ đêm, cô nên ngủ.
Cố Lan San vào toliet đánh răng, lúc đi ra trong nhà cũng đã yên tĩnh hơn nhiều, gần như yên lặng như tờ, yên lặng đến mức cô có thể nghe được tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa sổ, cảm giác cô đơn khi ở trong phòng ngủ một mình lại trổi dậy, lan tràn khắp lồng ngực, Cố Lan San đảo mắt nhìn xung quanh, thấy ánh sáng trong phòng tắm, cô xoay người mở tất cả đèn trong phòng nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ nên đốt luôn nến chuẩn bị cho tình huống bất ngờ.
Trong phòng sáng như ban ngày, lúc này Cố Lan San mới yên tâm hơn, cô nhìn đồng hồ đã mười một giờ rưỡi, Thịnh Thế vẫn không có dấu hiệu sẽ về, sợ là tối nay anh lại không về.
Cố Lan San đứng trong phòng ngủ ngẩn người một lúc mới cầm điện thoại di động của mình, lên giường, quyết định đêm nay sẽ để đèn sáng.
Không biết có phải do ánh đèn quá chói mắt hay không mà Cố Lan San nằm trên giường không cách nào ngủ được, lqđ một lần cô vất vả lắm mới thiếp đi lại theo bản năng vươn tay mới phát hiện bên cạnh giường lớn trống rỗng lạnh lẽo, đầu óc cô lập tức tỉnh táo.
Cố Lan San trở mình thật mạnh, lấy chăn trùm lên đầu, cô nhắm mắt bắt buộc bản thân phải ngủ, nhưng bên tai lại vang lên những lời mà lúc chiều Tô Kiều Kiều đã nói.
“Anh ấy chưa nói anh ấy muốn ly hôn với vợ, nhưng tôi cảm thấy anh ấy và vợ sẽ không được lâu dài.”
“Mọi người không biết đâu...... Thật ra vợ của anh Thịnh là một con cọp cái.”
“Cho nên tôi dám khẳng định anh Thịnh chắc chắn sẽ ly hôn với vợ......”
“Hơn nữa mọi người suy nghĩ một chút, một con cọp cái, đàn ông sao có thể có ham muốn với cô ta.”
“Hơn nữa tôi cảm thấy người phụ nữ có thế làm Thịnh Thế bị thương đầy mặt thì dáng người nhất định sẽ rất béo, rất khỏe mạnh, ít nhất cũng phải một trăm ký......haha......”
Ly hôn...... Cọp mẹ...... Dáng người rất béo...... Không gợi lên được chút ham muốn......
Trong đầu Cố Lan San không ngừng vang lên những từ này, cô lập tức vén chăn ngồi dậy!
Cô nghĩ cũng không nghĩ đã cầm lấy điện thoại di động, tìm được số điện thoại của Thịnh Thế, sau đó lập tức nhấn gọi.
Điện thoại là vang lên năm tiếng Thịnh Thế mới nghe, trong đó truyền đến một giọng nói rung động không xác định: “Sở Sở?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...