Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Anh cầm gói tương cà, tìm chỗ rồi xé một vết rất nhỏ, sau đó nhắm chỗ vừa xé ngay vào caravat của Hàn Thành Trì, tiếp tục giả vờ như mình đang xé, vô tình dùng lực quá mạnh khiến sốt cà chua phun ra quá nhanh. Hàn Thành Trì không kịp phản ứng, màu đỏ tương cà đã bắn vào caravat của anh ta, dính đầy trên đó.
Thịnh Thế rất hài lòng trước kiệt tác của mình, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ, khóe miệng hơi nở nụ cười, đôi mắt tràn đầy vẻ có lỗi, giọng nói làm ra vẻ vô tội cất lên, “Thành Trì, thật xấu hổ quá.”
Hàn Thành Trì vừa kịp nhận ra mình đang gặp vấn đề gì. Anh ta vội vàng rút khăn tay, cố chùi sạch chiếc cà vạt của mình.
Thịnh Thế bình thản, nhìn Hàn Thành Trì đang luống cuống lau caravat. Giọng nói của anh càng ra vẻ thành khẩn, “Lâu rồi tôi không có xé gói tương cà, tay hơi gượng một chút, vả lại chỉ lo hút thuốc nói chuyện với anh, nhất thời sơ ý, không ngờ lại thành như vậy. Thật có lỗi quá!”
Hàn Thành Trì cũng nghĩ đơn giản là Thịnh Thế không cố ý. Anh ta ngẩng đầu, cười với đối phương rồi nói, “Nhị Thập, chuyện này không liên quan tới anh... Vả lại, chỉ là sốt cà thôi mà, cứ đưa tới tiệm giặt ủi là sạch ngay thôi.”
Động tác hút thuốc của Thịnh Thế chợt ngừng lại. Caravat đã dính nhiều tương cà như vậy, Hàn Thành Trì còn định đưa nó đến tiệm giặt ủi, sau đó tiếp tục dùng?
Đây không phải là mục đích của anh à nha!
Thịnh Thế đành ngẩng đầu, xem xét tình huống một phen rồi cúi đầu. Hàn Thành Trì vẫn đang lau caravat, thần sắc không có gì thay đổi. Bất chợt, Thịnh Thế nghĩ ra cái gì đó. Anh vội vàng đứng dậy, rút một tờ khăn giấy ở trên bàn, đi vòng qua bàn, tới trước mặt Hàn Thành Trì, nói khách khí, “Caravat này rất đẹp, nhưng mà số lượng của GUCCI quá ít, nhất định là rất đắt tiền. Thật xấu hổ quá, để tôi lau thay cho anh nha.”
Thịnh Thế vừa nói vừa cúi người, cầm khăn lau cho Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì vội vàng khoát tay, “Không cần, không cần đâu... Nhị Thập, bỏ qua đi, tôi nào dám phiền anh.”
Thịnh Thế cười ha ha, vừa nói vừa ngậm điếu thuốc, hơi cúi thấp đầu, ánh mắt vẫn nhìn Hàn Thành Trì, lại cười ha ha rồi nói, “Thành Trì, anh đúng là không biết nghĩ. Tôi thật sự đang xin lỗi anh đó. Lần đầu tiên tôi lau caravat cho người khác, nếu anh còn không cảm kích, chính là anh không chịu nể mặt tôi!”
Thịnh Thế cầm caravat trong tay. Thừa dịp đang nói chuyện, anh thuận tay giơ nó hơi cao lên, để điếu thuốc trong miệng mình nhắm ngay vào caravat của Hàn Thành Trì. Chỉ có bấy nhiêu đó thôi, caravat bằng lụa tơ tằm liền bị cháy một mảng lớn. Mùi khét bốc lên, Hàn Thành Trì hơi nhíu mày, khịt mũi, “Có ai đang đốt cái gì à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...