Đoạt Hôn 101 Lần

Editor: Trịnh Phương.

Nhân viên phục vụ đặt thực đơn ở trước mặt Thịnh Thế, Hàn Thành Trì trực tiếp vươn tay kéo tới chỗ mình, cố ý gọi món gì đắt một chút.

Sau khi Hàn Thành Trì gọi xong, đẩy menu lại cho Thịnh Thế, Thịnh Thế nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp lướt qua: “Chỉ vậy thôi.”

Nhân viên phục vụ lập tức rất cung kính gật đầu một cái, lập tức lặp lại tên các món ăn mà Hàn Thành Trì đã gọi một lần nữa, hỏi lại xem hai người có không thích nguyên liệu gì trong thức ăn hay không sau đó liền ôm thực đơn, thần thái đoan trang rời đi.


Bên trong phòng ăn chỉ còn lại hai người Hàn Thành Trì cùng Thịnh Thế, cả hai người đều im lặng. Hàn Thành Trì nghiêng đầu là có thể thấy quang cảnh thành phố ở đằng sau Thịnh Thế, cách đó không xa có một quảng trường, một mặt của quảng trường là một thác nước nhân tạo nhỏ, trước mặt là một hồ ước nguyện, giữa hồ là một pho tượng thiên sứ đứng thẳng, trong lòng bàn tay thiên sứ có nước trong veo chảy xuống, bốn phía hồ ước nguyện còn có rất nhiều vòi phun nhỏ, không ít người đứng chụp hình ở đó, còn có người có bộ mặt phớt tỉnh cầu nguyện với hồ ước nguyện, sau đó tung đồng tiền xu vào trong nước.

Hình ảnh kia rất quen thuộc, Hàn Thành Trì cảm giác như là mình đã thấy qua ở đâu đó rồi, nhìn chằm chằm nhìn một lát thì mới quay đầu lại nhìn Thịnh Thế, vươn tay chỉ chỉ ra quảng trường bên ngoài cửa sổ, nói: “Hình ảnh kia có chút quen.”

Thịnh Thế nhìn theo ngón tay của Hàn Thành Trì mà nhìn về phía quảng trường, ánh mắt trở nên có chút ấm áp: “Ừ... Hồi lớp mười Sở Sở dự thi vẽ.”

“Oh oh oh, cái đó trường học tổ chức, là bức tranh phong cảnh đẹp nhất trong cảm nhận của tôi có đúng không?” Hàn Thành Trì được Thịnh Thế nhắc nhở như vậy thì lập tức bừng tỉnh hiểu ra, nghiêng đầu nhìn về phía quảng trường kia, nói: “Tôi nhớ là trong bức tranh kia của Cố Lan San, đằng sau thác nước hình như là có ánh đèn, vòi phun cũng có ánh đèn.”


“Buổi tối sẽ sáng.” Mắt Thịnh Thế rời khỏi khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt trả lời.

Hàn Thành Trì rót cho Thịnh Thế một chén hồng trà: “Lúc đó tranh này của Lan San không có suy nghĩ thôi.”

Thịnh Thế nâng ly trà lên nhấp một ngụm, mùi thơm ngát của hồng trà quanh quẩn ở giữa môi và răng, anh lắc đầu một cái: “Không có.” Khuôn mặt lập tức mềm đi, giống như là nghĩ tới chuyện tốt đẹp nào đó, giọng điệu cưng chiều cười nói: “Bởi vì lúc ấy không có thưởng, còn đùa giỡn một lần, chỉ nói mình hứa nguyện cùng thác nước kia, gió thổi lên người, sao cảnh đó lại không đẹp!” Dừng một chút, thịnh Thế còn nói: “Chỉ là bức tranh kia, ngay lúc đó quả thật là vẽ không ra hồn, Lưu Niên là Chủ tịch Hội học sinh, lúc bình chọn liền cắn răng áp lực thật lớn cho cô ấy một giải nhì. Thật ra thì... không khác gì giải khuyến khích cả.”

Hàn Thành Trì cũng tự rót cho mình một ly trà, uống một hớp, cười nói: “Tôi nhớ là Lan San chưa từng học vẽ tranh nha!”

“Đúng là chưa từng học qua, sau đó lại là tôi dạy, chỉ là cô ấy vẫn đủ thông minh, học rất nhanh, chỉ một tuần lễ là đã có thể phác họa rồi, ừm, lúc ấy tôi khen cô ấy một câu là, bây giờ tài năng của em có thể lập giết học sinh toàn trường cũng không thành vấn đề... Ai ngờ sau đó trường học lại có cuộc thi này, cô ấy vội vàng đi tham gia... Kết quả... Cầm một giải nhì trở lại la lối om sòm với tôi...” Khóe môi Thịnh Thế càng cong lên: “Vẩy hết màu nước lên người tôi, cuối cùng tôi nói, sau này nếu có thời gian thì sẽ biến phong cảnh này thành sự thật, Sở Sở đã rất giỏi rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui