Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Cô biết. Thời gian kinh diễm là Hàn Thành Trì. Anh ta đối với cô ân cần, vui vẻ nói cười, không hề ép buộc cô, để cô hưởng thụ cuộc sống an nhàn, vĩnh viễn ở bên cạnh cô, cùng cô đi đến chân trời góc bể.
Ngược lại, năm tháng ấm áp – anh Nhị Thập lại không giống như thế. Anh chăm sóc cô cẩn thận, cùng cô đi qua những thời khắc vui vẻ, những năm tháng cuồng say, anh sẽ bắt ép cô nghỉ ngơi, nhưng cũng sẽ cùng cô thiên trường địa cửu.
Từ tận đáy lòng, cô nghĩ, năm tháng ấm áp rốt cuộc đã trở thành người không thể thay thế trong đời của cô.
Tuy nhiên, lúc đó, cô không thích Nhị Thập, Nhị Thập không phải là người có thể thay thế bóng hình Hàn Thành Trì ở trong lòng cô.
Khi đó, trước mặt Nhị Thập, cô ngang ngược vô cùng!
Cô tự tin, tự tin đến mức cho rằng mình và Nhị Thập sẽ mãi bền vững, không ai để đối phương phải đau lòng; Dù cả thế giới phản bội mình, anh cũng sẽ không bỏ lại cô.
Càng về sau, mỗi khi nhớ tới lúc trước, cô càng cảm thấy xấu hổ.
Cô đã đánh giá vị trí của mình quá cao trong lòng Thịnh Thế.
Một người khiến cô tự tin, luôn cho rằng anh là “Bạn bè muôn năm, thiên trường địa cửu, không thể thay thế”, rốt cuộc lại bày mưu tính kế với cô.
Cô còn chưa kịp từ bỏ thời gian kinh diễm, cô đã mất năm tháng ấm áp.
Sự tự tin của cô bị làm cho tan nát.
Cô thất bại hoàn toàn.
Cô thua đến mức buồn cười.
Chuyện tới nước này, cô còn lại gì chứ?
Ký ức còn sót lại trong đêm thanh vắng ngày xưa. Khi cô gặp nguy hiểm, Hàn Thành Trì đã không ngần ngại đạp mây vút gió chạy đến, không chút do dự mà đỡ một dao thay cô.
Hàn Thành Trì của cô... chỉ tồn tại duy nhất trong một đêm ấy.
.......
Cố Lan San lắc đầu, ép mình không được nhớ tới những chuyện đã qua.
Kỳ thật, nghĩ đến quá khứ, đáy lòng cô vẫn còn có chút sợ hãi, sợ khi phải nghĩ lại những ngày tháng tốt đẹp đã cùng Nhị Thập đi qua, cho đến lúc biến thành bộ dạng như bây giờ.
Sau khi cô kết hôn với Thịnh Thế, cô không còn gọi anh là Nhị Thập nữa, mà gọi là Thịnh Thế.
Anh vốn không biết, cô nhớ hai tiếng “Nhị Thập” của ngày xưa biết bao.
Trong xe vô cùng an tĩnh. Một hồi lâu sau, âm thanh “ong ong ong” chợt vang lên. Cố Lan San nhớ ra đó là di động của mình. Từ lúc đi làm, cô tắt chuông điện thoại nên không phát hiện có ai gọi tới.
Cô vội lấy di động ra. Di động không còn rung nữa. Cô mở khóa màn hình, nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Có cuộc gọi từ nhà, có cả cuộc gọi từ Thịnh Thế.
Cố Lan San đột nhiên nhớ ra, hôm nay là sinh nhật anh...
Sau khi nhận cuộc gọi của bệnh viện, đầu óc cô đã không còn nhớ gì nữa.
Đúng lúc cô còn đang do dự, di động lại rung lên một hồi. Là Thịnh Thế gọi. Lưỡng lự một giây, Cố Lan San mới ấn nút nghe.
Cô không nói gì, đầu dây bên kia cũng không nghe tiếng, chỉ nghe được hơi thở gấp rút.
Cố Lan San hơi nắm chặt điện thoại trong tay, “Thịnh thế?”
Ước chừng lại qua vài giây, đầu dây bên kia rốt cuộc cũng truyền đến âm thanh, “Cô còn biết nghe đấy a?”
Qua điện thoại, Cố Lan San nghe được giọng nói tràn đầy lửa giận của anh. Cô không biết phải nói làm sao, hồi lâu sau mới dám lên tiếng, “Thực xin lỗi...”
Cô còn chưa kịp nói xong, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Cố Lan San nhìn chằm chằm di động vài giây, khẽ mấp máy môi, sau đó thả điện thoại vào trong túi xách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...