Editor: Mèo (meoancamam)
Vương Giai Di không đề cập đến truyện lúc trước, Cố Lan San cũng không đặc biệt nóng giận, Vương Giai Di lại nhắc đến như vậy làm đáy lòng Cố Lan San nhất thời liền đại hỏa!
Thật sự tức giận!
Cô ta lại không biết xấu hổ nói vậy!
Nếu không phải là do cô ta, tại sao cô có thể bị người ta nhân cơ hội để lợi dụng, còn làm cô cùng Thịnh Thế ở trên giường!
Cô nghĩ cũng không nghĩ mà trực tiếp túm lấy gối dựa ghế sô pha bên cạnh mà giơ tay, ném tới phía Vương Giai Di.
Một phòng đầy người vẫn luôn tranh cãi vô cùng kịch liệt nhưng người nào cũng không nghĩ đến đánh nhau, nhưng mà Cố Lan San lại không chút kiêng kỵ mà ra tay với Vương Giai Di, làm cho một phòng người suýt nữa nhảy dựng lên.
Cố Lan San lạnh nhạt nhìn chằm chằm Vương Giai Di, vẻ mặt lúc đó mười phần thần kỳ, ngữ điệu sắc bén: “Vương Giai Di, tôi cảm thấy hôm nay ở trong này đã náo nhiệt đủ hài rồi, thật không ngờ cô vậy mà còn có dũng khí cùng da mặt dầy đi giảng đạo lý với tôi!”
“Một khi đã như vậy, tôi liền thuyết giáo với cô!”
“Tôi đã thấy được người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua ai lại không biết dơ như vậy,lúc trước là ai không biết liêm sỉ mà kiên trì muốn đưa người khác lên giường, lại bị người ta nhìn cũng không thèm nhìn một cái?”
“Hôm nay tôi liền ở đây nói rõ ràng cho cô, mặc kệ vì lí do gì, tôi gả cho Thịnh Thế đều không có chút liên quan gì đến cô cả!”
“Bây giờ tôi và Thịnh Thế là vợ chồng hợp pháp, vợ chồng hợp pháp, cô có hiểu đó là gì không? Đó là một hình thức hôn nhân mà trong đó mỗi cá nhân chỉ có một người hôn phối trong suốt cuộc đời của họ hoặc bất kỳ thời điểm nào đang xét đến, cho nên dựa vào một điều đó thì Thịnh Thế cùng chúng tôi, mặc kệ tới cùng cô có thích quyến rũ đàn ông có vợ bao nhiêu nhưng về phần tôi, tôi không cho phép người khác động vào một chút hay gì cả!”
“Tôi nói cho cô biết, về sau nếu cô để cho tôi tìm được chút gì đó trong điện thoại của Thịnh Thế liên quan đến cô hay tôi nghe được từ trong miệng người nào đó về việc cô có ý đồ gì với Thịnh Thế, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”
“Vợ cả độc ác với bồ nhí, là đạo lý hiển nhiên, không ai sẽ cảm thấy tôi làm quá mức!”
Vương Giai Dị bị Cố Lan San chém cho mấy lời mà có chút sợ run, đứng đó mà nhìn chằm chằm Cố Lan San.
Cố Lan San lại không mảy may để ý đến Vương Giai Di mà lạnh lùng cười cười “Huống chi, cô loại đàn bà này, cũng không được coi là bồ nhí đâu!”
Cố Lan San nói xong liền trực tiếp dời tầm mắt, nhìn cũng không nhìn Vương Giai Di một cái.
Thịnh Thế ngồi bên cạnh, Thịnh Ngữ cùng Thịnh Tiếu thì lén lút ném cho Cố Lan San tươi cười tán thưởng, ngược lại Cố Lan San lại cảm thấy có chút xấu hổ, cô chỉ là nhất thời tức giận, lại quên chính mình phải để Thịnh bà thấy mình biết kiềm chế cùng tu dưỡng, tính tình vừa tăng lên liền cái gì cũng không nhớ rõ rồi sao?
Cô theo bản năng dè dặt nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Thịnh Thế thì lại phát hiện ánh mắt của người đàn ông này đang dừng lại chỗ mình mà nhìn thật sâu, trên mặt anh không có chút nào tức giận, còn rõ ràng lóe lên ánh sáng nhiều màu vô cùng đặc sắc.
Đây là cô đã trước một phòng người mà quên mất thân phận, vậy nhưng anh không tức giận sao?
Đang lúc Cố Lan San hoài nghi thì những người đang chơi mạt chược ở sảnh trong, bà Cố, mẹ Thịnh, bà Vương cùng bà Hàn vừa thảo luận xem người này thắng bao nhiêu tiền, người kia thua bao nhiêu tiền vừa đi về tiền sảnh.
Vương Giai Di bị Cố Lan San mắng cùng đánh trước mặt nhiều người như vậy nên liền bỗng liều mạng mở miệng nói: “Cố Lan San, tôi thật không ngờ cô lại không biết xấu hổ như vậy mà giáo huấn tôi, chính cô đã làm ra chuyện xấu xa gì, lại còn cho là tôi không biết, cô đừng cho là tôi không biết, cô thích...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...