Đoạt Hôn 101 Lần

Editor: Vạn Hoa Phi Vũ

“Thật ra thì, người trong lòng Cố Lan San, là.......”

Ngay lúc Vương Giai Di dùng hết dũng khí, muốn nói ra ba chữ “Hàn Thành Trì”, trong lúc bất chợt một giọng nói chen vào.

“Vương Giai Di.”

Giọng nói ưu nhã thong dong, chỉ ba chữ, lại khiến người khác thấy rất thoải mái, xa cách mà có lực, nhàn nhạt mà không lạnh lùng.

Tất cả mọi người ở đây, không cần nhìn, cũng biết đây này là giọng nói của ai.


Mọi người vốn đang chăm chú nhìn chằm chằm Vương Giai Di, chờ cô ta phun ra cái tên cuối cùng, bất chợt bị Thịnh Thế cố tình chen vào ở thời khắc mấu chốt, khiến lòng hiếu kỳ của tất cả người trong phòng bị chặn đứng, quay đầu, hơi sốt ruột nhìn về phía Thịnh Thế, chờ anh nói nhanh để Vương Giai Di phun ra tên người.

Vương Giai Di không nghĩ tới Thịnh Thế bất chợt gọi tên mình. Có lẽ bị Thịnh Thế gọi “Cô Vương” thành quen, cảm giác nghe thấy ba chữ từ trong miệng anh, cảm thấy cực kì triền mien mà xót xa. Cô ta lập tức ngừng lại, đôi mắt to đen bóng, đắm đuối đưa tình nhìn Thịnh Thế chằm chằm, giọng nói nhẹ nhàng mà mềm mại: “Sao thế? Anh Thịnh?”

Thịnh Thế ngồi thẳng lưng lại trên ghế salon, tỏ ra lười biếng, nhìn chằm chằm vào mắt Vương Giai Di, cười yếu ớt, giọng nói không nhanh không chậm: “Cô Vương, không biết tối qua cô gởi nhắn tin, hẹn tôi ra biệt thự đối diện bờ biển là có chuyện gì?”

Câu nói nhẹ nhàng này của Thịnh Thế, mang lực nổ mạnh, còn lớn hơn việc Cố Lan San đã từng thích ai.

Phải biết, Thịnh Thế là đàn ông có vợ, đêm hôm khuya khoắt, Vương Giai Di gởi nhắn tin hẹn anh đi ra ngoài, có mục đích gì, mà không biết.


Tất cả mọi người ở đâu, đều dừng tầm mắt trên người Vương Giai Di.

Vương Giai Di đã từng theo đuổi Thịnh Thế điên cuồng cỡ nào, người ở đây đều biết, đều đã thấy, chẳng lẽ hiện tại Thịnh Thế đã kết hôn hai năm, cô ta vẫn còn không buông tha sao?

Khuôn mặt Thịnh Thế chính trực, trên mặt nở nụ cười, hỏi Vương Giai Di: “Cô Vương, tối hôm qua thật sự cô muốn Nhị Thập đi ra ngoài?”

Vương Giai Di không hề nghĩ đến Thịnh Thế sẽ mở miệng nói cới mình câu nói nhhư vậy, cô ta sững sờ ở đó, mãi cho đến khi chị ba của Thịnh Thế cười lên, cô ta mới hoàn hồn, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thịnh Thế như cũ, trong mắt hiện lên vẻ không hiểu, hô một tiếng: “Anh Thịnh......”

Thịnh Thế quay đầu liếc mắt nhìn Cố Lan San, phát hiện cô gái vốn đang ngậm chặt môi, đã khôi phục tự nhiên.

Lúc Cố Lan San mất hứng hay khẩn trương, có một thói quen nhỏ, chính là mím chặt môi. Thói quen nhỏ như vậy, vốn không ai chú ý, nhưng Thịnh Thế là một ngoại lệ, có lẽ là quá yêu, cho nên tâm tư rất tinh tế. Cô cùng giường với anh hai năm, nhưng vẫn không nhìn thấy vết sẹo hiển hách phía sau lưng anh đã tạo nên sự chênh lệch rõ ràng.

Trái tim Thịnh Thế co rút đau đớn một chút, ánh mắt khẽ lóe, trở nên nghiêm túc, nhìn toàn bộ người trong phòng, cuối cùng lại nhìn Cố Lan San lần nữa, giọng điệu cũng nghiêm túc tương tự: “Bởi vì hôm qua đến Hải Nam muộn, mà Sở Sở rất mệt, cần nghỉ ngơi, cho nên mang cô ấy đến tìm cô thì không tốt. Tôi suy nghĩ một chút, đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ gặp mặt, hình như có chút bất tiện, cho nên cũng không qua. Mà hôm nay, trong lúc bất chợt thấy cô Vương, cho nên nhân cơ hội này, hỏi một câu cuối cùng thì cô Vương tôi có chuyện gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui