Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Có như vậy, trong khoảnh khắc đó anh mới có chút ảo giác, cho rằng cô đang quan tâm anh.
Anh vốn cho rằng mình sẽ luôn hạnh phúc như thế, nhưng ai ngờ, thời gian từng chút từng chút trôi qua, anh mới phát hiện, chỉ có những lúc cô thiếu tiền mới xuất hiện, anh dần dần mất đi cảm giác hạnh phúc lúc ban đầu, anh cảm thấy mình càng ngày càng thật đáng buồn, nếu không phải trong tay anh có chút tiền, đối với Cố Lan San mà nói, anh cũng không được xem là cái gì!
Có một số việc, anh không thể không thừa nhận, trong hôn nhân của anh và cô, cô vĩnh viễn phóng khoáng hơn anh.
Loại ác liệt trong xương của Thịnh Thế lập tức bị khơi dậy, anh liếc xéo Cố Lan San, âm hiểm cười cười, nói ra lời nói rất đả thương người: "Cố Lan San, cô giả bộ cái gì chứ? Thật ra cô tìm tôi, không phải là muốn ngủ với tôi sao? Cô làm gì mà nói uyển chuyển như vậy? Về nhà...... Ha ha...... Nói dễ nghe như vậy......"
Lúc Thịnh Thế cười "Ha ha", ngữ điệu rất trào phúng.
Cố Lan San cũng không biết có phải mình có cảm giác sai lầm rồi hay không, cô cảm thấy bên trong lời nói đó thoáng hiện lên một chút cô đơn.
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, Thịnh Thế lại đột nhiên dùng sức rất lớn giẫm lên chân ga, xe lao thật nhanh ra ngoài.
Thật ra anh không phải người cáu kỉnh gì, mặc dù khi còn bé anh là hỗn thế ma vương, nhưng suy cho cùng xuất thân cực tốt, tố chất gia giáo cũng là hạng nhất lưu.
Phải biết rằng, thường thường bối cảnh của người càng tốt, càng xứng với danh quý tộc, tao nhã, lễ độ, cao quý, thanh lịch.
Nhưng khi anh đối mặt với Cố Lan San, anh giống như biến thành một người khác, những thứ như tố chất gia giáo tất cả đều mất sạch, tính tình cáu kỉnh lại bộc phát ra nhiều hơn!
Cố Lan San biết Thịnh Thế mất hứng, kỳ thật cô cũng không biết rốt cuộc mình lại trêu chọc anh ta ở điểm nào, lúc cô lên xe, tổng cộng đã nói có hai câu, một câu"Tôi biết", một câu"Thịnh Thế, đêm nay anh có về nhà không?", câu nói bình thường không thể bình thường hơn được nữa, nhưng anh ta vẫn cố tình âm dương quái khí châm chọc mình như vậy!
Xe chạy không bao lâu, liền bị Thịnh Thế thắng gấp ngừng lại.
"Xuống xe!" Giọng nói ác liệt của Thịnh Thế cất lên phun ra hai chữ.
Cố Lan San nhìn về phía ngoài cửa sổ, chính là trước cửa khách sạn Shangrila, Cố Lan San cau mày, quay đầu lại nhìn Thịnh Thế: "Không trở về nhà sao?"
Thịnh Thế cảm thấy hai chữ "Về nhà" này rất là châm chọc, giọng nói càng thêm u ám cay nghiệt: "Không phải chỉ ngủ một giấc thôi sao? Cũng không nhất thiết phải về nhà mới có thể ngủ!"
Thịnh Thế nói xong lời này, liền đẩy cửa xe ra, xuống xe đi thẳng vào trong khách sạn.
Cố Lan San mím mím môi, cũng cởi dây an toàn, đi theo vào.
Thịnh Thế thường xuyên đến nơi này, phòng ở tầng cao nhất quanh năm đều giữ lại cho anh dùng, sau khi đi vào, nhân viên tiếp đãi đều biết anh, nhìn thấy một cái đều quy củ gọi anh một tiếng: "Ông Thịnh."
Thịnh Thế cũng không để ý tới những người đó, chỉ đi thẳng về phía thang máy.
Cố Lan San đi theo Thịnh Thế vào thang máy, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, không gian rất nhỏ, Thịnh Thế đứng ở chính giữa thang máy, Cố Lan San đứng ở một góc thang máy mới vừa bước vào.
Thịnh Thế nghiêng đầu, nhìn qua kính trong thang máy, vừa vặn có thể thấy gò má xinh đẹp của Cố Lan San, anh nhìn chằm chằm ngơ ngẩn một hồi.
Cửa thang máy vừa mở ra, Thịnh Thế liền sải bước đi ra ngoài, Cố Lan San vội vàng theo sát phía sau.
Thịnh Thế quẹt thẻ, mở cửa, cũng không để ý tới Cố Lan San, sau khi đi vào, liền cởi áo khoác, đi thẳng vào phòng tắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...