Cố Lan San nhếch môi, giơ ly rượu lên cụng với Hàn Thành Trì một cái, nói: “Chuyện mấy ngày trước, cảm ơn anh.”
Vẻ mặt Hàn Thành Trì rất bình thản, bình thản như nước, uống một hơi cạn sạch hết ly rượu, cũng không kiêng dè Thịnh Thế ở chỗ này, trực tiếp nói: “Không cần cảm ơn, là anh nợ em. Chúc em hạnh phúc.”
Môi Cố Lan San giật giật hai cái, cũng không lên tiếng.
Thịnh Thế liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì, không tiếng động thu tay lại ôm chặt eo của Cố Lan San.
Cố Lan San nhích lại gần trong ngực Thịnh Thế, cuối cùng cũng theo lời nói lúc trước, hướng về phía Hàn Thành Trì nói một câu: “Thành Trì, em cũng chúc anh hạnh phúc.”
…
…
Trôi qua đêm tân hôn ở nhà họ Thịnh cũ.
Sau một ngày giày vò, đối với Cố Lan San mà nói, thật sự là mệt muốn chết, cho nên về đến nhà, sau khi Thịnh Thế hầu hạ cô tắm rửa, bế cô lên giường, còn chưa được mấy phút, Cố Lan San đã nặng nề ngủ mất.
Lúc Thịnh Thế xuống lầu, một vài khách khứa vẫn ở nhà người nhà họ Thịnh cũ chưa có đi, anh mới vừa tính toán bắt chuyện, thì có một bảo mẫu đi đến, cầm trong tay một bao lì xì vừa dầy vừa nặng, phía trên viết một cái tên “Công ty Hàn Thị”.
“Ngài Thịnh, sau khi mở cái bao lì xì này ra, không đơn thuần là có tiền, còn có một cái lắc tay.” Bảo mẫu vừa nói, vừa đem chiếc lắc từ trong bao ra.
Sau khi Thịnh Thế nhận lấy, liếc mắt nhìn, suy nghĩ, phân phó nói: “Đừng nói cho mợ nhỏ biết.”
“Vâng.” Bảo mẫu đáp một tiếng, rồi đi.
Thịnh Thế cầm bao lì xì đó, lại trở lại trên lầu, đến thư phòng, mở máy tính ra, dựa theo cái lắc tay tra xét một chút, là kiểu dáng kinh điển của Cartier, ngụ ý là “Cảm ơn”, mặt mày Thịnh Thế lúc này mới dễ nhìn một chút, nhưng vẫn đem chiếc lắc ném vào trong bao lì xì, nhét ở trong ngăn kéo của thư phòng.
Sau khi Thịnh Thế tiễn toàn bộ khách khứa dưới lầu xong, đã là mười hai giờ đêm, anh rón rén trở lại trong phòng ngủ, vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, rồi lại rón rén bò lên giường.
Động tác của anh rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Cố Lan San.
Thịnh Thế vươn tay, tắt đèn trong phòng, quan tâm ôm cô vào trong ngực mình, hôn một cái vào trán của cô, nói: “Ngoan, ngủ đi.”
Cố Lan San vùi đầu ở trong ngực anh, mơ màng cọ xát đầu, sau đó vươn tay ôm hông của anh, hai mắt lại nhắm lại lần nữa.
Trong phòng ngủ rất an tĩnh, Cố Lan San dán vào lồng ngực Thịnh Thế, cô có thể nghe được tiếng tim đập của người đàn ông này, từng tiếng từng tiếng, nghe rất cảm động, Cố Lan San cong môi lên, nhẹ nhàng gọi một câu: “Chồng à………”
Thân thể Thịnh Thế cứng đờ, giọng nói Cố Lan San lại truyền đến: “Em yêu anh.”
Thịnh Thế cúi đầu, chợt chặn môi của cô lại, dịu dàng hôn đến nửa buổi, mới sờ sờ mái tóc dài của cô, nói: “Vợ à, anh cũng yêu em.”
Cố Lan San cong môi lên, cười nhỏ một tiếng.
Thịnh Thế cũng nở nụ cười nhẹ nhàng theo, lại lần nữa kéo cô vào trong ngực mình, giọng có mấy phần ảo não nói: “Đêm tân hôn, một đêm trị giá ngàn vàng, anh lại không thể cùng em Chu công Chi lễ, Sở Sở, về sau em cần phải bồi thường cho anh.”
(Chu công Chi lễ: Tương truyền Tây Chu năm thứ nhất, nam nữ lạm tình, Chu Công thấy như vậy không được, vì thế đã quy định: nam nữ trước khi kết hôn không thể tuỳ tiện phát sinh quan hệ “tình dục”, trừ phi tới ngày kết hôn. Sau đó mọi người gọi đó là “Chu công chi lễ - Lễ nghi của Chu Công”. “Chu Công chi lễ” hiện tại thông tục chỉ vợ chồng cùng phòng, làm tình, phát sinh quan hệ.)
Cố Lan San đỏ mặt giơ tay lên, véo thịt bên hông của anh, Thịnh Thế lại cười nhỏ một tiếng, sau đó lại từ từ chặn môi cô lần nữa.
Không thể được Chu Công chi lễ, vẫn có thể làm một chút chuyện xấu không khác biệt lắm với Chu Công chi lễ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...